Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1417: Tiểu Sư Thúc Và Tiểu Cô Nương (

Chương 1417: Tiểu Sư Thúc Và Tiểu Cô Nương (Chương 1417: Tiểu Sư Thúc Và Tiểu Cô Nương (
Chương 1417: Tiểu Sư Thúc Và Tiểu Cô Nương (1)
Lão nho sĩ trả lại văn điệp thông quan cho người trẻ tuổi tên là Trần Bình An kia.
Vị phu tử thư viện có ấn tượng vô cùng tốt đối với người này.
Lão phu tử nhìn Trần Bình An, đeo trường kiếm và hòm sách, rất thuận mắt.
Phụ cấp trượng kiếm, du học vạn dặm, vốn là một việc người đọc sách chúng ta biết làm, cũng là việc mình có thể làm tốt nhất. (phụ cấp: f4ÃZđịnh nghĩa dùng để chỉ việc đeo một hòm sách, hình dung số lượng đọc nhiều; nó đề cập đến việc du học)
Trần Bình An hỏi: "Tiên sinh có quen biết tiểu cô nương tên là Lý Bảo Bình không, cô bé thích mặc áo bông và váy màu đỏ."
Lão phu tử cười ha ha nói: "Thư viện chúng ta có ai không biết nha đầu này, đừng nói là thư viện từ trên xuống dưới, ta đoán ngay cả kinh thành Đại Tùy cũng bị tiểu cô nương đi dạo hết rồi, mỗi ngày đều tinh thần phán chắn, khiến đám lão già sắp đi không đi như chúng ta nhìn mà hâm mộ không thôi, hôm nay lại trốn tiết chuồn ra khỏi thư viện, nếu ngươi đến sớm nửa canh giờ, nói không chừng vừa vặn có thể gặp được tiểu Bảo Bình."
Trần Bình An hỏi: "Chỉ một mình cô bé rời khỏi thư viện?"
Lão phu tử gật đầu nói: "Lần nào cũng như thé."
Nhìn thấy Trần Bình An vẻ mặt lo lắng, lão phu tử cười nói: "Yên tâm, tiểu cô nương đi ra ngoài nhiều lần như vậy, cũng chưa từng xuất hiện sơ xuất gì, dù sao cũng là đệ tử thư viện, huống chi kinh thành Đại Tùy chúng ta luôn luôn an ổn, dân phong môc mac. công thêm Lễ bộ thượng thư lại là sơn chủ thư viện, thường xuyên tới tòa Tiểu Đông sơn này uống trà với máy vị phó sơn chủ, không có việc gì."
Trần Bình An lúc này mới hơi yên tâm.
Lão phu tử hỏi: "Như thế nào, lần này bái phỏng thư viện Sơn Nhai là vì muốn tìm tiểu Bảo Bình? Xem hộ tịch trên văn điệp thông quan của ngươi, cũng là người Đại Ly Long Tuyền quận, không những là đồng hương mà còn là thân thích của tiểu cô nương hay sao?"
Trần Bình An cười nói: "Chỉ là đồng hương, không phải thân thích. Vài năm trước ta và đám người tiểu Bảo Bình cùng đi tới kinh thành Đại Tùy, chỉ là lần đó ta chưa lên núi vào thư viện."
Trong lòng lão phu tử cảm thấy hơi thắc mắc, năm đó đám trẻ con Long Tuyền quận này tiến vào thư viện Sơn Nhai mới cầu học, đầu tiên là phái ky quân tinh nhuệ đi biên cảnh tiếp đón, về sau hoàng đế bệ hạ đích thân tới thư viện, rất long trọng, còn mặt rồng vui vẻ, ngự ban đồ đạc cho toàn bộ trẻ con du học, người trẻ tuổi Đại Ly tên là Trần Bình An này, theo lý thuyết mặc dù chưa tiến vào thư viện, mình cũng nên nhìn thấy một hai lần mới đúng.
Lão phu tử hỏi: "Ngươi muốn ở bên này chờ Lý Bảo Bình quay về thư viện hả?"
Trần Bình An gật gật đầu.
Hắn đương nhiên hy vọng ở thư viện Sơn Nhai, người đầu tiên nhìn thấy sẽ là tiểu Bảo Bình.
Lý Hòe, Lâm Thủ Nhất, Vu Lộc Tạ Tạ, Trần Bình An đương nhiên cũng sẽ nhanh chóng ởi thăm một chút, đặc biệt là Lý Hòe nhỏ tuổi nhát.
Chỉ là bọn họ so ra đều không bằng tiểu cô nương thu đông xuân áo bông đỏ, chỉ có mùa hè váy đỏ. Trần Bình An cũng không phủ nhận tư tâm của mình, hắn thân thiết với tiểu Bảo Bình nhất, trên đường du học Đại Tùy là như thế, về sau một mình đi hướng Đảo Huyền sơn, cũng chỉ gửi thư cho Lý Bảo Bình, sau đó bảo tiểu cô nương nhận thư xong rồi giúp đỡ vị tiêu sư thúc là hắn trong chuyện thư tín còn lại cho bọn họ. Ở trên đỉnh Hoa Quế đảo, bức họa cuộn tròn họa sĩ Phạm thị vẽ kia cũng chỉ tặng Lý Bảo Bình một bức, bọn Lý Hòe đều không có.
Loại thân sơ khác biệt này, Lâm Thủ Nhất Vu Lộc Tạ Tạ khẳng định rất rõ, chỉ là bọn họ chưa chắc để ý tới. Lâm Thủ Nhát là mỹ ngọc tu đạo, Vu Lộc và Tạ Tạ càng là nhân vật quan trọng của vương triều Lô thị.
Về phần Lý Hòe nổi tiếng khôn nhà dại chợ, đại khái cho tới bây giờ vẫn cảm thấy Trần Bình An cũng tốt, A Lương cũng thế, đều thân với hắn nhất.
Lão phu tử xua tay cười nói: "Ta khuyên các ngươi vẫn nên vào khách xá thư viện cất đồ đạc trước đã, Lý Bảo Bình mỗi lần chuồn ra ngoài, cho dù là sáng sớm đã lên đường, vẫn là sớm nhất cũng phải lúc hoàng hôn mới có thế trở về, không có lần nào ngoại lệ, nếu ngươi đứng ở cửa chờ cô ấy, ít nhất còn phải chờ ba canh giờ, không cần thiết đâu." Trần Bình An nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn nhìn ba người bọn Bùi Tiền, nếu chỉ có mình, hắn sẽ không ngại cứ chờ ở đây. bên này chờ.
Hắn quay đầu nhìn cuối con đường.
Chu Liễm vẫn luôn đánh giá kiến trúc thư viện sau sơn môn, xây dựng dựa vào núi, tuy là Công bộ Đại lùy mới xây nhưng đã cực kỳ dụng tâm, đã xây dựng ra được một khí chất thanh lịch cổ xưa. Tòa thư viện Sơn Nhai này từ Đại Ly dời đến kinh thành Đại Tùy, một trong bảy mươi hai thư viện nho gia Hạo Nhiên Thiên Hạ năm đó.
Đây là tòa thư viên nho gia đầu tiên sau khi Chu Liễm rời khỏi Ngẫu Hoa phúc địa nhìn thấy.
Chỗ thánh nhân dạy học, tiếng sách văng vắng, vang danh thiên hạ.
Thư viện Sơn Nhai buổi đầu xây dựng ở Đại Ly, sơn chủ đời đầu tiên đã đưa ra một thiên vi học chi tự'" khai sáng tông nghĩa, chủ trương đặt bốn chữ "học vấn tư biện" đặt ở trên một chữ 'hành'.
(*:Lời nói đầu về quá trình học tập và tu dưỡng bản thân)
Trong lúc Chu Liễm đưa mắt đánh giá thư viện, Thạch Nhu từ đầu tới cuối đến thở mạnh cũng không dám.
Thạch Nhu tuy sống nhờ ở một bộ thế xác tiên nhân, thật ra có thể chống đỡ luồng hạo nhiên chính khí vô hình kia, nhưng bản năng của quỷ mị âm vật, vẫn khiến trong lòng cô kinh sợ không thôi.
Bùi Tiền từ đầu tới cuối không nói một lời, tựa như còn căng thẳng hơn so với Thạch Nhu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận