Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 877: Có Những Trùng Phùng Chính Là T:

Chương 877: Có Những Trùng Phùng Chính Là T:Chương 877: Có Những Trùng Phùng Chính Là T:
Chương 877: Có Những Trùng Phùng Chính Là Tốt Nhất (2)
Hứa Giáp nhìn thiếu niên Đại Ly tên là Trần Bình An.
Nhìn thế nào cũng cảm thấy người này không xứng với Irữ cô nương.
Một trăm Trần Bình An cộng lại với nhau cũng chưa chắc xứng.
Trần Bình An gọi nửa vò Vong Ưu tửu còn lại, không sai biệt lắm vừa vặn hai chén trắng lớn, Trần Bình An trước tiên rót cho mỗi người nửa bát.
Hai người ngồi sóng vai ở trên một chiếc ghế dài, Trữ Diêu không cảm thấy có cái gì không đúng.
Hứa Giáp tránh ở xa xa, chậc chậc lấy làm kỳ.
Trần Bình An uống hớp Vong Ưu tửu.
Đột nhiên cảm thấy rượu này giống như uống ngon hơn so với đêm qua, cười một cái đối với Trữ Diêu.
Trữ Diêu trừng mắt nhìn hắn một cái.
Hai người cũng không nói gì, chỉ uống từng hớp rượu nhỏ.
Trần Bình An đột nhiên thảm thương hỏi: "Trữ Diêu, cô sẽ không phải là giả chứ?”
Lão nhân đang đùa chim tước tong lồng lại bị câu nói ngốc nghếch của thiếu niên làm cho vui vẻ.
Trữ Diêu thở dài. Hắn là một kẻ ngốc, nhưng mà ta càng ngốc hơn.
Lúc trước là ai nói người này khẳng định sẽ tìm một người thiếu tâm nhãn?
Trần Bình An buông bát rượu, đưa tay ra hướng bên cạnh, Trữ Diêu cứ trơ mắt nhìn, muốn biết người kia đến cùng muốn làm cái gì.
Trần Bình An dùng hai ngón tay nắm lấy má của nàng, nhẹ nhàng bẹo một cái.
Trữ Diêu không nhúc nhích.
Trần Bình An lại đưa ra một bàn tay, nắm má bên kia của Trữ Diêu.
Hứa Giáp nhìn mà một đầu mồ hôi lạnh, cảm thấy tên này gan to hơn trời, quá nửa là chết chắc rồi.
Kết quả Trữ Diêu chỉ là tát nhẹ một cái lên hai tay quấy rối của Trần Bình An, cảnh cáo nói: "Trần Bình An, huynh cứ thiếu tâm nhãn như vậy, cần thận ta trở mặt với huynh a."
Trần Bình An phẫn nộ thu tay lại,"Thật sự là tốt quá rồi."
Trữ Diêu uống một hớp rượu lớn, hỏi: "Hẳn là huynh đã biết, cha mẹ ta đã qua đời, huynh cảm thấy ta có đáng thương hay không?”
Hứa Giáp cảm thấy nếu tiểu tử kia dám nói đáng thương, lần này chính là chết chắc rồi không chạy đi đâu được.
Trần Bình An không chút do dự nói: “Đáng thương a. Không có cha mẹ, cái này mà không đáng thương, thì như thế nào mới tính là đáng thương?” Chỉ là khi nói những lời này.
Trần Bình An cắn chặt môi, hai bên khóe miệng trễ xuống, thiếu niên giống như còn muốn tủi thân và uất ức so với nàng.
Không phải hắn đang thương hại cô nương trước mắt, bởi vì hắn cũng không có cha mẹ, hơn nữa còn sớm hơn, chỉ là loại sự tình này, khi tuổi nhỏ, sống vô lực, chịu đựng đến khi nào không thẻ tiếp tục được nữa, không thể không khẩn cầu thiện ý cùng bố thí của người khác, đây là chuyện không có biện pháp nào khác, nếu không đã không thể sống tiếp được.
Nhưng mà sau khi lớn lên, lại không muốn bị người ta thương hại, đã có thể sống tốt được rồi, còn có bản lãnh báo đáp lại những thiện ý năm xưa, cho nên hắn chỉ là đau xót nàng.
Nhưng mà nói đến bên miệng, Trần Bình An không quản được mình.
Trữ Diêu hừ lạnh nói: "Huynh là ai a, cần huynh thương xót ta?"
Trần Bình An trừng mắt nhìn.
Trữ Diêu hơi đỏ mặt, dưới bàn, một cước dẫm lên mu bàn chân Trần Bình An.
Hứa Giáp ở bên cạnh vẻ mặt dại ra, hắn cảm giác bị đại kiếm tiên đâm vài kiếm lên ngực mình.
Sau đó hai người uống rượu, nhỏ giọng nói chuyện, khe khẽ thì thầm.
Hứa Giáp lại cảm thấy mình bị đâm hét kiếm này đến kiếm khác.
Ngày hôm nay không có cách nào trôi qua được. Hắn không tiếp tục ở bên trong tiệm rượu nữa, mang băng ghế nhỏ tới ngồi ở cửa bên kia, mắt không thấy tâm không phiền.
Chỉ là không nhịn được quay đầu liếc mắt, liền nhìn thấy vị cô nương hai hàng lông mày hẹp dài kia không còn là nét đau thương khi lần đầu tiên gặp mặt, mà lại cười khẽ cùng ấm áp.
Một kiếm nơi ngực này, tương đương với một kiếm của A Lương.
Sau hắn lại thấy được thiếu niên Đại Ly kia, vẻ mặt ý cười, nhưng mà ánh mắt ám áp, giống như đang nói, hắn thích Trữ Diêu, không liên quan gì đến hai tòa thiên hạ, hắn chỉ là thích cô nương này mà thôi, thế cho nên để cho Hứa Giáp người ngoài này cũng cảm thấy như vậy nhìn hai người còn rất xứng đôi. Một kiếm đâm trúng trái tim này, lại chính là một kiếm "Cứu thành" của vị lão đại kiếm tiên trên đầu tường trong truyền thuyết kia.
Hứa Giáp quay đầu kêu rên với lão chưởng quây: "Đại tiểu thư khi nào thì về nhà a, ta nhớ nàng ấy sắp chết rồi."
Lão nhân ném trả một câu,"Muốn chết? Đừng chết ở trong tiệm rượu là được."
Ngay vào lúc này, Hứa Giáp nhảy nhót hẳn lên, sau khi người bạn cùng lứa gõ cửa ở "ngoài cửa”, lập tức liền "mở cửa" đón khách.
Người đi vào là một thiếu niên cực kỳ anh tuần.
Hứa Giáp cười hỏi: "Ngươi như thế nào mà từ Kiếm Khí Trường Thành trở về rồi?" Hắn mặc quân áo trắng, tươi cười ám áp, đám tay nhau với Hứa Giáp, cất cao giọng nói với lão nhân: "Chưởng quây, lão quy củ, ta muốn mua một vò rượu, tiền rượu tính vào số cho sư phụ ta."
Lão chưởng quây gặp được thiếu niên này, cũng cười hẳn lên.
Chỉ cần là lão gia tầm tuổi như ông, nhìn thấy những người trẻ tuổi này, sẽ làm cho người ta cảm giác thiếu niên dương quang "như mặt trời giữa trời", hầu như vốn không có ai không thích.
Hơn nữa thừa dịp bây giờ còn có thể ỷ vào tuổi tác lớn, có thể quan sát vị thiếu niên này, nhát định phải quý trọng, dù sao rất nhanh thôi sẽ không có cơ hội này.
Trên vách tường, sư phụ thiếu niên trước đó không lâu vừa mới viết xuống một câu khí phách vô song "Võ đạo có thể càng cao hơn".
Thiếu niên anh tuần cười nói với Hứa Giáp: "Hứa Giáp, ta viết chữ trước đã, ngươi giúp ta lấy bút, ừ, ta muốn viết chung một chỗ cùng với chữ của sư phụ."
Hứa Giáp trong lòng không chút lo lắng, chạy tới bàn rượu lấy bút, vừa chạy vừa quay đầu cười nói: "Được rồi, chờ a."
Thời điểm thiếu niên anh tuấn đi hướng vách tường kia, vẫn nhìn phía Trữ Diêu ngồi ở bên cạnh Trần Bình An.
Chỉ tiếc Trữ Diêu chỉ nhìn hắn một cái, rồi tiếp tục cùng Trần Bình An tán gẫu về Kiếm Khí Trường Thành.
Thiếu niên anh tuần cười cười, đi đến dưới tường cao, tự kiếm cho mình một chiếc ghế, ở chữ "càng cao" của nữ tử quốc sư vương triều Đại Đoan, đề bút viết xuống bốn chữ, Vì ta mà càng cao hơn.
Trần Bình An lặng lẽ thu hồi tầm mắt, thấp giọng hỏi: "Ai a? Có vẻ như rất lợi hại."
Trữ Diêu còn chăm chú suy nghĩ,"Quên tên rồi."
Trần Bình An từng gặp không ít bạn cùng lứa tuổi tướng mạo tốt, Tống Tập Tân hàng xóm ngõ Nê Bình, Triệu Diêu, Lâm Thủ Nhất từng ở học thục đi theo Tê tiên sinh đọc sách, tiếp nữa chính là vị nam tử trang sức màu đỏ khó phân biệt giới tính trên Quế Hoa Đảo, Cao Huyên Đại Tùy hoàng tử, nhưng mà cũng không bằng thiếu niên trong tiệm rượu Hoàng Lương này.
Người này sau khi viết xong chữ ở trên vách tường thì cầm vò rượu ngồi ở bàn cách vách, gọi hai bát trắng to, gọi Hứa Giáp cùng nhau uống rượu, mà Hứa Giáp hiểu rõ giá rượu Hoàng Lương nhất, lại không hề cảm thấy làm vậy có gì không ổn, xé nê phong ra, phụ rót rượu, cụng bát đối ẩm, bộ dáng thống khoái, mà trên mặt lão chưởng quầy vẻ tươi cười cũng nhiều hơn vài phần, chỉ đáng thương con chim tước trong lồng kia, đưa lưng về phía ánh mặt trời thiếu niên, ốm yếu bệnh tật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận