Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 904: Hương Khói Lượn Lờ (4)

Chương 904: Hương Khói Lượn Lờ (4)Chương 904: Hương Khói Lượn Lờ (4)
Chương 904: Hương Khói Lượn Lờ (4)
Chuyến đi về phương bắc này, đi mà nơm nớp lo sợ, phụ nhân cảm thấy mình chỉ có một thân võ nghệ, mà lại không có nơi nào để thi triển, thật sự là đáng tiếc.
Bộ dáng xinh đẹp của Lý Liễu chưa chắc là giống với mẫu thân cô.
Nhưng mà Lý Hòe khôn nhà dại chợ, chắc chắn là giống tính con mẹ nó.
Đỉnh núi Sư Tử phong, sơn chủ cùng một vị lão nhân bộ dạng phú ông gia, người sau mặt mày phốp pháp căng bóng, nếu không phải xuất hiện ở trong này, không phải có một vị tu sĩ Địa tiên cung kính tiếp khách, quá nửa sẽ bị tưởng lầm là chưởng quầy một tiệm nhỏ dưới núi, hoặc là loại lão gia thân hào nông thôn quê mùa nơi quê nhà.
Trên cổ tay lão nhân thân thể mập mạp có buộc một sợi dây thừng màu xanh biếc, chậc chậc nói: "Dương lão tiên sinh thật sự là lòng dạ rộng lượng a, đổi lại là ta, loại phụ nữ mồm miệng điêu toa thế này, sớm đã đầu thai một ngàn tám trăm lần rồi."
Vị lão giả bên cạnh phú ông gia tiên phong đạo cốt, phù hợp hình tượng thần tiên trong lòng dân chúng phố phường, nghe vị khách nhân này chỉ trích nhưng không đáp lời, chỉ là mỉm cười theo lễ tiết.
Lão nhân béo tốt cười tủm tỉm hỏi: "Không nói phế vật Kim Đan kia, chỉ nói Địa tiên giống như ngươi vậy, Ly Châu Động Thiên ngàn năm gần đây, đại khái sản sinh ra bao nhiêu người? Hôm nay ngươi ta là minh hữu, chút việc nhỏ, không đến mức phải che che giấu giấu chứ?”
Lão tiên sư hơi hơi khom người, xin lỗi nói: "Tào Đại kiếm tiên, thứ cho vãn bối không thể nhiều lời."
Thì ra vị phú ông gia này chính là kiếm tiên Tào Hi Bà Sa châu, dựa theo khế ước tiến đến đảm nhiệm hộ đạo nhân của Lý Liễu.
Tào Hi lại hỏi: "Lý Liễu kia vì sao chậm chạp không muốn tu hành”? Chuyện này là vì cớ gì?"
Lão tiên sư thân là sơn chủ Sư Tử Phong bất đắc dĩ nói: "Kiếm tiên có thể tự mình hỏi tổ sư nhà ta."
Tào Hi hơi sửng sốt,"Cô ta chính là tổ sư chuyển thế nhát mạch của nhà ngươi? Sư Tử Phong truyền thừa mới vài năm, sao các ngươi có thể tìm ra được?”
Lão tiên sư do dự một chút, tựa như đã được mớm ý, hơi cân nhắc, dặt dè nói: "Có bí pháp cả, hơn nữa không chỉ có tổ sư nhà ta mà thôi."
Tào Hi hỏi một vấn đề mắu chốt nhất,"Lý Liễu có biết hay không?”
Lão tiên sư cười mà không nói.
Đã là đáp án.
Tào Hi chậc chậc nói: "Nhặt được rương báu rồi."
Sau đó một nhà ba người Lý Nhị vào ở trong Sư Tử Phong, được một vị lão quản sự của Sư Tử Phona tiếp đãi trên danh nghĩa là họ hàng xa của Dương lão nhân nơi hiệu thuốc bắc, ở Sư Tử Phong quản một ít tạp vụ, hắn cho ba người một chỗ ở bình thường, tạm thời không chia cho phụ nhân làm việc gì, chỉ nói phải chờ đợi vài ngày mới có kết quả, Sư Tử Phong quy củ nghiêm ngặt, không thể quấy rầy tiên sư tu đạo, nhất thiết đừng tự ý đi lung tung, nếu như gây rai tai họa, hắn cũng không thể gánh nỗi. Phụ nhân luôn cảm thấy những lời này là dành riêng cho bà, cho nên vô cùng thấp thỏm. Đương nhiên bà không hề hay biết, vị trưởng lão chưởng pháp Sư Tử Phong kia, sau khi rời khỏi Ốc xá, vội vàng lau mồ hôi lạnh, sơn chủ giao cho hắn chuyện khổ sai này, thật sự lông tóc dựng cả lên. Lão nhân thậm chí không dám nhìn thêm cô gái tên là Lý Liễu kia lấy một cái.
Mới vài ngày thôi, phụ nhân đã không chịu được, nói muốn đi tìm việc làm ở trấn nhỏ bên cạnh Sư Tử Phong, Lý Nhị bèn tìm người mượn tiền, tính đi mở một cửa hàng, sau đó một vị cao nhân Sư Tử Phong "tình cờ" phát hiện Lý Liễu có tư chất tu đạo, Lý Liễu mới một mình ở lại trên núi tu hành.
Phụ nhân là kẻ kiến thức thiển cận, luôn cảm thấy Lý Liễu gả cho kẻ có tiền mới được xem là phúc khí, thật ra không vui vẻ gì, lỡ như thực sự làm tiên sư tu đạo, vài năm máy chục năm không gặp, làm sao có thể làm lợi cho Lý Hòe?
Nhưng cuối cùng phụ nhân vẫn là đi theo Lý Nhị tới trấn nhỏ, thuê phòng ở, dạo chơi chung quanh, tìm kiếm cửa hàng thích hợp, xem như sẽ cắm rễ xuống.
Lúc ấy Lý Liễu xuống chân núi đưa tiễn cha mẹ, đợi cho bóng người hai người biến mắt khỏi con đường, phía sau cô gái xuất hiện toàn bộ Nguyên Anh cùng Kim Đan của Sư Tử Phong bao gồm cả sơn chủ, cả đám tắt cung tất kính, thở cũng không dám thở mạnh.
Được sơn chủ dẫn dắt, mọi người cùng kêu lên: “Cung nghênh tổ sư hồi sơn."
Lý Liễu căn bản không để ý tới không cho mọi người ởi theo, một mình lên núi, đến trước một sơn động Sư Tử Phong phong cấm đã lâu, bước đi vào trong đó.
Địa tiên cũng khó phá vỡ trùng trùng cấm chế, Lý Liễu hoàn toàn không để vào trong mắt, hoặc nói đúng hơn là không có chút trở ngại nào.
Đợi đến khi cô đi ra khỏi sơn động, bên hông có đeo một ấn chương sư tử màu vàng kim. Tào Hi đứng ở cửa chờ đã lâu, trong tay nắm giữ một đoản kiếm lớn nhỏ cỡ chủy thủ, nâng lên cánh tay có buộc sợi dây nhỏ màu xanh biếc, cười nói: "Trước khi luyện hóa nước một con sông làm phi kiếm bản mạng, chuôi đoản kiếm này đã theo ta chinh chiến ba trăm năm, sau đó kiếm khí không ngừng ôn dưỡng tích lũy, chờ ngươi tễ thân trong ngũ cảnh, có thể tùy ý sử dụng, nhưng ra mười kiếm, uy lực đủ so sánh với một kích toàn lực của kiếm tiên Ngọc Phác cảnh. Nếu chờ ngươi đến Kim Đan hoặc là Nguyên Anh, một kiếm sử ra toàn bộ kiếm khí, vậy thì sẽ là môt kiếm của kiếm tu Tiên Nhân cảnh."
Lý Liễu cười ôn nhu, khoát tay, đoản kiếm chạy vào trong tay cô, tùy ý rút kiếm ra khỏi vỏ, nhẹ nhàng đánh xuống hướng Sơn ngoại.
Một đạo kiếm khí cầu vồng đùng đùng bổ tới, oai thế tựa như khai thiên tích địa, kinh hách tu sĩ của cả tòa Sư Tử Phong đều lâm vào trầm lặng.
Lý Liễu chẳng hiểu ra sao một bước lên trời tễ thân trong ngũ cảnh, gật gật đầu,"Quả là như thế."
Tào Hi cảm khái: "Gặp quỷ rồi."
Tào Hi hiếm hoi nhớ tới tử tôn Tào Tuấn chẳng ra sao hôm nay đang trà trộn ở bên trong Đại Ly binh nghiệp kia.
Hừ, nhìn con nhà người ta kìa, nhìn lại con cháu nhà mình càng thêm tức.
Chân Võ sơn.
Là một trong hai tòa tổ đình của binh gia Bảo Bình châu, Chân Võ sơn so với Phong Tuyết miếu thiên về du hiệp thì binh gia tu sĩ tham gia quân đội nhập ngũ rất nhiều.
Một năm gần đây tu sĩ xuống núi càng ngày càng nhiều, có một nửa đi hướng Đại Ly phương bắc, một nửa còn lại, theo cơ duyên mỗi người, lựa chọn dấn thân vào các quốc gia vùng trung bộ Bảo Bình châu.
Chân Võ sơn có vẻ hoang vu gần đây náo nhiệt hẳn lên.
Mã Khổ Huyền người mới ương ngạnh lên núi chưa tới vài năm kia lại gây ra một trận phong ba to lớn, hắn ra tay đánh chết một vị tu sĩ Quan Hải cảnh, nguyên nhân cụ thể, Chân võ sơn vẫn chưa công bó, dù sao không phải là cái gì đại cừu sinh tử, vị lão tu sĩ thất cảnh kia và Mã Khổ Huyền xưa nay vốn không cùng xuất hiện, cho dù nỗi lên xung đột, nhiều nhất chính là đấu võ mồm mà thôi, tất nhiên là Mã Khổ Huyền thủ đoạn ngoan độc cố ý ra tay đánh chết người.
Cho dù có hai vị lão tổ đỡ lời cầu xin giúp, cuối cùng Mã Khổ Huyền vẫn bị giam cầm ở Thần Võ điện phía sau núi, trong vòng một năm không thể rời khỏi.
ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận