Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1645 - Lòng Người Giống Như Nước Chảy Chỗ Thấp (2)



Chương 1645 - Lòng Người Giống Như Nước Chảy Chỗ Thấp (2)




Lưu Chí Mậu thở dài, "Nói đi cũng phải nói lại, suy nghĩ của Trần Bình An không sai, chỉ là hắn không hiểu biết nhiều về Thư Giản Hồ, không biết giang hồ nơi chúng ta hiểm ác, cũng may sau một thời gian, chắc là cuối cùng cũng biết chút quy tắc của Thư Giản Hồ, cho nên cũng không hề khoa tay múa chân với Cố Xán nữa. Phu nhân, chúng ta lại lật ngược đạo lý này một lần nữa, rõ ràng, nói chuyện tình cảm đối với loại người như Trần Bình An sẽ có tác dụng hơn so với mọi thứ, tùy người khác nhau, thay đổi thích hợp tùy nơi.”
Phu nhân như có điều suy nghĩ, cảm thấy Lưu Chí Mậu cũng coi như phúc hậu khi nói những lời này, trước đây ông ta chỉ toàn nói những lời khách sáo không có tác dụng.
Không hổ là người phụ nữ chưa bao giờ rơi vào thế hạ phong khi cãi nhau với người khác ở trấn nhỏ, bà vừa nghe thôi đã thấu hiểu ngay.
Phu nhân có chút ảo não, nếu như dựa theo cách nói này của Lưu Chí Mậu, tối hôm đó, từ khi nhìn thấy Trần Bình An cõng Cố Xán trở về phủ Xuân Đình, cho đến khi Trần Bình An cuối cùng rời khỏi phòng, quả thật là bà đã cư xử rất tệ.
Nếu bà nghe được những lời này của Lưu Chí Mậu, lại thêm chuyện đêm đó, chắc chắn bà sẽ không làm sai nói sai mọi thứ đều sai như vậy.
Hai năm nay có thời gian rảnh rỗi, bà chỉ thích để tỳ nữ trong phủ ở bên cạnh mình, xoa vai đấm lưng quạt gió cho bớt nóng, cầm lò sưởi ấm các thứ. Tất nhiên ba cũng sẽ để một nha hoàn nghe nói là trưởng nữ của Lễ bộ thị lang tới đọc to nội dung đủ loại sách, ba cũng đã nghe hết các đạo lý to lớn mà những sĩ phu, văn nhân nhã sĩ kia tôn sùng, chỉ là bà không thích nghe mà thôi, ngược lại một số điển cố, thường xuyên truyền cảm hứng cho bà rất nhiều, ví dụ như lúc trước nghe thấy trong sách kể có người kia gia đình gặp phải hỏa hoạn, sau khi nghe tin người nọ lập tức hỏi có làm ai bị thương hay không, chứ không hỏi có mất mát thiệt hại gì, vì vậy người này lập tức trở nên nổi tiếng vang dội, trở thành người đọc sách nhân từ nổi tiếng, phu nhân ngộ ra, càng cảm thấy nếu mình có cơ hội, cũng có thể lấy ra dùng, đây mới là cách tốt nhất để chiếm được lòng người. Còn có võ tướng công huân được lưu danh sử sách, giữ một vị trí chức cao vọng trọng, lại sẵn sàng hút nước mủ cho sĩ tốt, từ nay về sau toàn quân, tướng sĩ mỗi người đều nguyện ý chịu chết, những thứ như vậy, phu nhân đã có tâm đắc nhận thức cho riêng mình.
Phu nhân hận không thể tự tát mình một bạt tai, lời nói của Lưu Chí Mậu, thật ra chính là đạo lý trong sách kia, rõ ràng bản thân đã biết đã ghi nhớ ở trong lòng, nhưng sao đến khi gặp được thì lại không làm được?
Lưu Chí Mậu nhận thấy sự khác thường của người phụ nữ, hỏi: "Phu nhân bị sao vậy?”
Người phụ nữ cố gắng cười: "Không sao cả. Vậy xin hỏi Chân quân, sau này chúng ta nên cư xử nói năng như thế nào? Lưu Lão Thành của đảo Cung Liễu kia, liệu còn làm dữ với đảo Thanh Hạp chúng ta hay không?”
Lưu Chí Mậu an ủi nói: "Con người Lưu Lão Thành này, là đại hào kiệt số một trong lịch sử Thư Giản Hồ chúng ta, cho dù là kẻ địch của ông ta cũng phải bội phục. Sát phạt quả quyết, cho nên lúc ấy ông ta đi tới đảo Thanh Hạp, muốn giết Cố Xán, không ai ngăn cản được, nhưng hôm nay ông ta đã buông tha cho Cố Xán, cũng không ai ngăn cản được, không thay đổi được quyết định của Lưu Lão Thành, chắc chắn không đến mức lại chạy đến đảo Thanh Hạp một chuyến, cho nên Cố Xán và phủ Xuân Đình đã không còn nguy hiểm nữa rồi, thậm chí ta có thể nói một câu chắc chắn với phu nhân, sau đêm sát phạt kia, Cố Xán mới thực sự không còn nguy hiểm. Thư Giản Hồ hiện tại sẽ không có ai dám giết một người mà Lưu Lão Thành đã không giết!”
Vị phu nhân nửa tin nửa ngờ.
Lưu Chí Mậu không nói thêm gì, trước mắt nữ tử chỉ nói một nửa còn lại để đối phương tự mình ngẫm nghĩ là được, bất luận nói thật nói dối, chỉ cần nói quá lên hết mức, ngược lại bà nghi thần nghi quỷ, lựa chọn không tin.
Phu nhân xoay người cầm lấy tách trà, cúi đầu uống một ngụm nước trà, phong thái ung dung, động tác ưu nhã, không chút quê kệch.
Lưu Chí Mậu đột nhiên hạ giọng, hỏi: "Phu nhân, vì sao bà lại... không yên tâm về Trần Bình An như vậy?”
Ánh mắt phu nhân u ám không rõ: "Chân quân vừa rồi cũng đã nói, con người đều sẽ thay đổi.”
Lưu Chí Mậu cười vuốt râu.
Phu nhân hỏi: "Chân quân, ông nói xem, ta ở Thư Giản Hồ, có thể coi là người xấu không?”
Lưu Chí Mậu lắc đầu: "Tất nhiên không phải, phu nhân là người tốt, thưởng phạt rõ ràng, cũng không khắc nghiệt với tỳ nữ đám hạ nhân.
Phu nhân hỏi: "Ngay cả những kẻ xấu cũng có lúc có tốt bụng, năm đó ta đối xử với Trần Bình An như vậy, chẳng qua là bố thí một chén cơm mà thôi, có gì đáng ngạc nhiên không? Hôm nay ta đề phòng Trần Bình An, là vì chung thân đại sự của Xán Xán, là vì đại đạo tu hành rực rỡ, ta lại không đi hại Trần Bình An, có gì lạ sao?”
Lưu Chí Mậu giật mình: "Phu nhân nói như vậy, ta đã hiểu rồi.”
Người phụ nữ che miệng cười, sau đó chớp đôi mắt ướt át, phong tình yêu kiều, hỏi: "Chân quân xem thường trà của phủ Xuân Đình chúng ta sao? Cho nên không muốn uống một ngụm trà nào? Nếu như nhớ không lầm, đây chính là trà của tiên gia đảo Hồng Ẩm mà Điền Hồ Quân đích thân đưa tới, chẳng lẽ phủ đệ Chân quân dự trữ lá trà còn ngon hơn sao?”
"Những lời nói này của phu nhân nói khiến người ta thương tâm, được rồi, cho dù ta bỏ tiền thuê người đi khắp nơi lục soát, cũng phải mang cho phủ Xuân Đình mấy cân trà ngon hơn đảo Hồng Ẩm."
Lưu Chí Mậu đưa tay chỉ chỉ phu nhân, cười ha ha, nhẹ nhàng đặt nắp trở lại tách trà, cáo từ rồi rời đi, bảo phu nhân không cần tiễn.
Người phụ nữ đứng dậy rồi ngồi xuống, suy ngẫm một lúc, đứng dậy rời đi.
Lão quản gia đứng ở cửa viện từ xa chứ không phải cửa sảnh, vội vàng đi vào phòng khách, nếu là bình thường, tất nhiên để tỳ nữ trong phủ thu dọn tàn cục, hôm nay khác, đảo chủ đích thân đến, ông ta cảm thấy nên đích thân thu dọn.
Ngay lúc vị lão tu sĩ này thu dọn tách trà kia của Lưu Chí Mậu, nước trà không còn một giọt trà nào, chỉ có mấy lá trà tiên gia như phỉ thúy, nằm ở đáy tách.
Lão tu sĩ trong lòng cảm khái, đảo chủ vẫn luôn một lòng tin tưởng trước sau như một đối với phủ Xuân Đình và phu nhân.



Bạn cần đăng nhập để bình luận