Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 968: Phân Đạo (4)

Chương 968: Phân Đạo (4)Chương 968: Phân Đạo (4)
Chương 968: Phân Đạo (4)
Thì ra túi quả du này vô cùng thần kỳ, hơn nữa rất hợp khẩu vị Trần Bình An. Đó là hạt giống quý giá của một gốc du thụ tiên gia viễn cổ nào đó ở Trung Thổ Thần châu, bởi bề ngoài tròn dẹp như tiền, cho nên mới có tên đồng âm với "dư tiền".
Vì thế mà dân gian có câu ăn quả du liền có "tiền dư", dù đại đa số người cho là tin vịt Nhưng thực tế chỉ cần có cách, đó là tìm được Kim Hoàng Tinh Mị trốn trong quả du, trước ngâm tắm nó trong hũ rượu, sau đó lấy ra ăn sống, mỗi năm có thể kiếm thêm một ít thu nhập. Gia đình giàu có, sang năm mới để lấy may thường đều tổ chức "Du Tiền yến", cầu năm mới tiền vào như nước.
Loại thu nhập ổn định kiểu này, Trần Bình An thích nhát.
Đáy lòng Trần Bình An luôn tin chắc một điều, phú quý đột nhiên mà đến cũng sẽ vội vàng mà đi, không thì cần phải trả ra đại nghị lực, đại khổ cực mới lấy được chắc, thủ được nỗi, nhưng với lợi ích không phải đặc biệt chói mặt tỷ như quả du này, Trần Bình An rất an tâm.
Trần Bình An được lợi liền bắt đầu mặt dày mày dạn, cười nói: "Có mắc lắm không?" Lục Đài dùng ngón cái và ngón trỏ không ngừng mở ra, khép lại quạt trúc, cảm khái nói: "Trần Bình An, đường lên Thượng Dương đài, ta đang cầu đạo a, hai chữ đại đạo ngươi biết nặng cỡ nào không? Ta thậm chí không biết phải quy thành tiền tương đương bao nhiêu, chẳng qua ta cảm thấy nếu chúng ta đã là bằng hữu, vậy không bằng coi như xong? Không thì Lục Đài ta dù giàu có đến máy, giàu nứt đố đỗ vách cũng sẽ không bỏ ra khoản tiền kia. Thế nào?"
Trần Bình An đưa hồ lô dưỡng kiếm trong tay qua, gật đầu cười nói: "Còn thế nào nữa, cứ thế thôi!"
Lục Đài tiếp lấy bầu rượu, giơ lên cao cao, ngửa đầu: trút xuống, hồ lô dưỡng kiếm cách khuôn mặt máy tấc, uống hào phóng vô cùng.
Lau miệng, trả "Khương Hồ" cho Trần Bình An: "Nên thêm rượu, tí nữa ta để Phi Ưng bảo thêm đầy cho ngươi."
Loại chuyện tốt thế này, Trần Bình An đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Lục Đài đột nhiên đành chịu nói: "Vì sao cứ thích uống rượu vậy nhỉ? Rượu thì có gì hay."
Trần Bình An cười không đáp, chỉ uống rượu. Một tuần trôi qua, Trần Bình An vẫn ở trong tiểu trạch kia, chỉ là không còn bị âm vật quỷ mị quấy rầy nữa.
Thỉnh thoảng Trần Bình An sẽ đi ra ngồi trên bậc thang trước cửa viện, nhìn vách tường phía cuối con phố, nghĩ tới đám trẻ nhỏ thân thế đáng thương, nghĩ tới nụ cười sau cùng trên cuộc đời này của chúng.
Lục Đài trú ở bên lầu chính, lâu lâu cũng đến viện bên này ngồi một lúc, nhưng đều không lâu, rất nhanh thôi sẽ có việc bận phải đi.
Một tuần sau, Lục Đài lấy về một chiếc giáp hoàn binh gia đươc sửa như mới. Trần Bình An yêu thích không buông tay, cánh tay hắn cũng đã khôi phục, chỉ là chưa vung vẫy tùy ý được.
Trừ giáp hoàn đến từ Linh Chi trai Đảo Huyền sơn, Lục Đài còn mang một thanh đao mỏng dài trắng như tuyết cho Trần Bình An, nói là thù lao của Hoàn gia Phi Ưng bảo, phải thu thì Hoàn thị mới chịu an tâm.
Lần này Lục Đài tranh thủ tới lúc rảnh, không gấp gáp rời đi mà ở lại trong viện nấu cho chính mình một ám nước trà, thuận tiện giới thiệu sơ lược cho Trần Bình An nghe về uyên nguyên sâu xa của thanh đao hẹp dài này. Năm đó vị Nguyên Anh Địa tiên Thái Bình sơn vì trần áp phong thủy quá mức âm sâm của nơi đây mới gửi tặng lão tổ tiều phu Phi Ưng bảo một thanh bội đao, tên là Đình Tuyết. Tử tôn hậu thế Phi Ưng bảo truyền qua các đời, nhưng không ai có tư chất tu đạo, chỉ có thể xem như vật trưng bày, hoàn toàn là phí phạm của trời. Trần Bình An rõ ràng sự trân quý của thanh đao, đây quá nửa là vật yêu thích của vị thần tiên Thái Bình sơn kia. Lục Đài thoáng suy nghĩ, liền quyết định không làm tán tài đồng tử nữa, mà quy thanh đao hẹp dài này ra tiền, tính ra là hai mươi đồng tiền Cốc Vũ, sau đó hắn ném cho Trần Bình An một túi tiền khác, vừa khéo là hai mươi đồng còn lại.
Suốt thời gian một tuần, thời gian biểu mỗi ngày của Trần Bình An là đi dạo, luyện kiếm và đi ngủ, hắn đã không còn nhìn vách tường kia nữa, rốt cuộc tương phùng ly biệt đều ngắn ngủi, dù là đại sự sinh tử, cuối cùng vẫn sẽ chằm chậm thích ứng, hệt như chén rượu trong tửu quán phố phường, dư vị ngon đến máy, chẳng lẽ còn có thể khiến người ta say tận mấy ngày?
Trong tuần này, Lục Đài chỉ đến một lần, nói hắn thu ba tên đệ tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận