Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1639: Trời Sáng Rồi (10)

Chương 1639: Trời Sáng Rồi (10)Chương 1639: Trời Sáng Rồi (10)
Người phụ nữ ngẩng đầu, đôi mắt đầy nước mắt nhìn khuôn mặt đã gây đi nhiều của người trẻ tuổi. Giờ khắc này, đột nhiên cảm thấy sao nó lại xa lạ đến thế.
Trần Bình An hỏi ngược lại: "Có phải còn muốn hỏi ta phải chăng là cố ý nhìn Cố Xán bị trọng thương đúng không?”
Ánh mắt người phụ nữ dao động.
Trần Bình An tự hỏi tự trả lời, nói: "Không phải như vậy, những gì ta có thể làm ngay được chỉ có như thế."
Người phụ nữ thở dài, vẻ mặt sa sầm, mặt mũi vẫn đầy nước mắt gật đầu: "Ta tin ngươi, Trần Bình An."
Giờ khắc này.
Trần Bình An thấy hơi tổn thương.
Điều này có chút ít liên quan đến Cố Xán và thẩm thẩm, nhưng mối liên quan đó lại không lớn.
Tại bến đò đêm đó, thật ra hắn đã nghĩ rõ ràng những điểm quan trọng bị bế tắc kia rồi.
Trần Bình An hắn muốn kiểm chứng cũng không khó.
Chỉ cần lặng lẽ để lộ một hai chỉ tiết ở trước mặt Cố Xán, ví dụ như hắn xem trọng một vật ngoài thân nào đó hơn so với Cố Xán.
Trái tim Cố Xán cùng với khối tâm điền có liên quan đến Trần Bình An kia sẽ dần bị hoang phế, rất nhanh sau đó cỏ dại sẽ mọc rậm rạp, nói không chừng cuối cùng theo cái nết cực đoan của Cố Xán, sẽ còn trở mặt thành thù với Trần Bình An luôn.
Trần Bình An không chịu đi chứng minh, không muốn đi dò xét lòng người.
Biết được đáp án rồi, còn có thể ra sao nữa?
Bỏ hết tất cả qua một bên, chỉ nói ân oán và lợi ích được mất, không phải là sợ cách nhìn của Cố Xán đối với mình sẽ thay đổi, sẽ từ người thân biến thành kẻ thù.
Lúc trong lòng Trần Bình An bình tĩnh, hắn không e ngại bất kỳ một kẻ địch mạnh nào, ngõ nhỏ Thái Kim Giản và Phù Nam Hoa, lại đến Bàn Sơn Viên, tất cả kẻ địch trên đường sau này đều sẽ như thế.
Trần Bình An không hi vọng mình đã mất đi đứa nhỏ chảy hai hàng nước mũi năm đó, rồi giờ lại tiếp tục mất đi một Cố Xán đến Thư Giản Hồ này với dự tính ban đầu là vì mẫu thân.
Lại càng không muốn Cố Xán và mình đều đau lòng.
Ân tình đời người, có phải là khi một người suy nghĩ càng sâu thì sẽ không thể nào giao lưu được với người còn lại?
Trần Bình An ngồi trên ghế, sau khi nhắm mắt nghỉ ngươi xong, hắn đứng dậy.
Người phụ nữ căn thẳng hỏi: "Trần Bình An, con đi đâu đó?"
Trân Bình An nói: "Chỉ cần ta còn ở Thanh Hạp đảo thì ở đâu cũng như nhau thôi, thẩm thẩm yên tâm đi."
Người phụ nữ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không dám ép người ở lại.
Trần Bình An vừa đi khỏi phủ đệ Xuân Đình thì liền đưa tay che tim, tay còn lại thì che miệng.
Cố gắng hít một hơi, chậm rãi đi về căn phòng nơi cửa sơn môn.
Đến gian phòng kia, mở cửa ra, đóng cửa lại, đốt đèn bàn lên.
Trần Bình An ngồi trên cái ghế dài đưa lưng về phía cửa sổ, run run rẩy rẩy, lấy dược cao mua được từ hiệu thuốc Dương gia cố gắng nuốt xuống.
Ngồi cô đơn một mình.
Đặt hồ lô dưỡng kiếm lên bàn, phi kiếm Mùng một và Mười Lăm đặt ở hai nơi là cửa phòng và cửa sổ.
Không có ân tình, không được, khó gần, khó thân.
Sẽ có thất vọng. Nghĩ đến khi ngồi ở nhà vào đêm khuya, vẫn nên nói về những người đã đi xa.
Dường như làm vậy sẽ có thêm hi vọng.
Nhưng kết quả nhận lại, vẫn chỉ là thất vọng.
Sau khi uống viên thuốc mà Dương lão nhân luyện chế, từ thể phách đến thần hồn của Trần Bình An đều không còn cảm giác, nhìn đèn đuốc sáng trưng bên đó, đèn hoa dần tàn, trời sắp sáng.
Người trẻ tuổi với ánh mắt tĩnh mịch như vực sâu giếng cổ, quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Trời sáng rồi.
Tiết Đại Hàn, hồ nước mênh mông, trời lạnh thấu xương.
(Tiết đại hàn là một trong 24 tiết, khoảng 20 - 21 tháng 1 dương lịch, là thời gian lạnh nhất ở Trung Quốc)
Cố Xán đã hôn mê ba ngày ba đêm, Trần Bình An mỗi ngày đều sẽ đến ngồi bên cạnh giường bệnh một lúc lâu, ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc.
Cũng giống như trước kia Cố Xán và Tiểu Nê Thu sẽ đi ra ngoài cửa sơn môn để tắm nắng.
Trần Bình An ở trong phòng, thỉnh thoảng đứng dậy ngồi ở đầu giường kiểm tra mạch tượng của Cố Xán, bệnh lâu ngày đã biến bản thân trở thành thầy thuốc, Trần Bình An cũng không tính là tay ngang. Hắn vẫn được xem là có chút hiểu biết đối với thương thế đang nguy kịch hơn hay là đã khỏi rồi. Bình linh đan diệu dược mà trước đó Lưu Chí Mậu kêu Điền Hồ Quân mang tới đã có hiệu quả rõ rệt, nó tương tự như đan hoàn quý hiếm của Lục Ủng cung Thanh Hổ chuyên môn luyện chế cho Địa Tiên.
Hôm nay Cố Xán tỉnh lại, nhìn thấy Trần Bình An ngồi trên cái ghế kia, Cố Xán nhếch miệng cười, chỉ là sau đó lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hơi thở đã ổn định hơn rất nhiều.
Sau khi Trần Bình An rời khỏi phủ Xuân Đình, người phụ nữ do dự một lát rồi sai một lão quản gia là tu sĩ Long Môn cảnh trong quý phủ đi mời Lưu Chí Mậu, nói bà có việc cần bàn luận.
Người phụ nữ ngồi ở bên cạnh giường, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay hơi nóng hầm của Cố Xán, khóc nức nở.
Đầu óc của bà đang lơ lửng vạn dặm trên mây, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
May mà tính mạng Xán Xán không có gì đáng lo ngại, chỉ là hơi đáng tiếc đã làm chậm trễ "cơm thần tiên" phủ Xuân Đình tỉ mỉ nấu ra.
Tu sĩ rất chú ý về ăn uống, Dược gia trong bách gia chư tử, đã đạt được nhiều thành tựu lớn về điều này. Con người lấy thức ăn làm đầu, Luyện khí sĩ trên núi cũng áp dụng như nhau.
Lấy hai mươi bốn tiết khí trong một năm làm điểm nút cơ bản, có một bộ dược bổ sung theo mùa cực kỳ hoàn thiện. Có thể mang lại ích lợi cho thân thể và thần hồn của tu sĩ, người tu đạo có dược bổ sung, cũng giống như thực phẩm bồi bổ của gia đình phú quý.
Đương nhiên, muốn liên kết tăng lợi ích tu hành thì cần phải từ ngày này sang ngày khác, từ năm này qua năm khác, cho nên phải có tiền, có rất nhiều tiền.
Người phụ nữ nhanh chóng trở nên kiên định.
Người phụ nữ bất hạnh đã chai lì trước những khó khăn của cuộc sống, một người mẹ lo lắng cho tiên đồ của con trai, một góa phụ buộc khải khôn ngoan tính toán tỉ mỉ từng đồng tiền, giống như một gạch một ngói ghép lại với nhau để xây nên ngôi nhà tổ trạch ở ngõ Nê Bình, để hai mẹ con nương tựa nhau che mưa che nắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận