Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1781 - Trăng Sáng Ở Trên Bầu Trời (6)



Chương 1781 - Trăng Sáng Ở Trên Bầu Trời (6)




Trần Bình An thật lòng hiểu được hoàn cảnh khó khăn của thư sinh.
Giống như với hoàn cảnh của hắn lúc ở hồ Thư Giản.
Liệu hắn có muốn bảo hổ lột da, trở thành đồng minh với Lưu Chí Mậu, kẻ thù không đội trời chung đến chết mới thôi? Rồi bọn họ có nên cùng nhau đưa ra quy tắc cho hồ Thư Giản không? Nếu không làm, dĩ nhiên sẽ bớt hao tâm tổn sức, nếu làm, những chuyện khác thì không nói, trong lòng hắn chắc chắn sẽ cảm thấy không vui, có khi trong đêm khuya thanh tĩnh, còn phải tự hỏi lương tâm của mình có thiếu đi một hai cân gì không, và liệu cuối cùng một ngày nào đó hắn cũng sẽ giống như Cố Xán, đi sai một bước, không thể quay đầu lại được nữa, trong lúc bất giác, hắn đã trở thành hạng người khi xưa mình từng ghét nhất.
Trần Bình An tôn trọng sự lựa chọn của thư sinh.
Có lẽ không làm quan nữa, nhưng vừa có tài của một trạng nguyên, vừa có gia thế, cống hiến hết mình cho việc học mấy chục năm, có học trò toàn quốc, đây chẳng phải là cách để phá vỡ tình hình tốt hơn sao?
Cũng đúng.
Cơ hội tuyệt vời đó nằm ở phía trước con đường của người thư sinh.
Làm sao Trần Bình An có thể nỡ lòng nói thêm một câu nữa, thư sinh à, ngươi đã sai rồi, ngươi không nên vì lợi ích, hạnh phúc của người dân ở một khoảnh khắc, mà làm một thư sinh cắn rứt với lương thâm. Trong triều đình có thêm một viên quan tốt, nhưng đất nước đã thiếu đi một tiên sinh chân chính? Những lựa chọn và được mất trong đó, Trần Bình An không dám vội vàng đưa ra kết luận.
Những chuyện quanh đi quẩn lại, xoay chuyển vòng vòng này đều là thứ Trần Bình An nhìn thấy và suy nghĩ được từ bên ngoài những quyển sách.
Có rất nhiều lời trước đây hắn chỉ biết là đạo lý tốt, nhưng lại không biết tốt ở chỗ nào. Tề tiên sinh, A Lương, Diêu lão đầu, những lời khắc trên từng tấm thẻ tre, đủ mọi thể loại người, những lời lẽ, đạo lý bọn họ để lại trên thế giới này cũng càng ngày càng rõ ràng, cũng giống như người đời sau đã nhặt được đầu và cuối sợi dây, vô cùng rõ ràng, chân thực vô cùng.
Có tụ họp thì phải có chia ly.
Cho dù thư sinh có thích Mã Đốc Nghi đến nhường nào, cho dù hắn ta không quan tâm đến sự thờ ơ, xa lánh của Mã Đốc Nghi, hắn ta vẫn phải trở về kinh thành, thỏa sức du ngoạn núi sông vốn cũng không phải là nghề chân chính của một thư sinh.
Khi chia tay, hắn ta mới kể cho Trần Bình An nghe về hoàn cảnh gia đình của mình, bởi vì sau này nếu Trần tiên sinh muốn tìm hắn ta uống rượu, muốn hỏi đường thì cũng phải có địa chỉ chứ.
Hóa ra thư sinh này là cháu trai của Công bộ thượng thư Mai Dụ quốc.
Nếu có duyên gặp lại sẽ cùng nhau uống rượu, khi chia tay hẹn nhau uống rượu, có lẽ đây chính là một giang hồ tốt đẹp.
Tằng Dịch thực sự vẫn không hiểu tại sao Trần tiên sinh lại sẵn sàng dành thời gian với một thư sinh đang suy sụp như vậy, rồi lại còn cố chấp đồng hành cùng thư sinh trên hành trình hơn một trăm dặm đến những danh lam thắng cảnh vốn không nằm trong hành trình của bọn họ.
Cho dù thư sinh có là đích tôn của của một thượng thư lão gia thì đã sao chứ? Tằng Dịch không nghĩ Trần tiên sinh cần phải cố tình kết giao với những nhân vật trong nhân gian như vậy.
Không đáng.
Đừng nói là Trần tiên sinh, cho dù có là Tằng Dịch hắn ta, một sơn trạch dã tu còn chưa đạt tới Trung Ngũ cảnh, không liên quan tới việc hắn ta là tu sĩ trên núi nên sẽ kiêu căng ngạo mạn, mà chính là bởi vì Tằng Dịch gặp phải cùng một loại người, cùng một việc, hắn ta cũng gắng gượng cứu người, uống rượu xong thì cũng phải giải tán.
Nhưng khi nghĩ đến đây là Trần tiên sinh, Tằng Dịch mới thở phào không phải Mã Đốc Nghi đã nói Trần tiên sinh không vui sao? Tằng Dịch thật ra cũng cảm thấy như vậy, chỉ là hắn ta cùng Mã Đốc Nghi có chút khác biệt. Tằng Dịch cảm thấy Trần tiên sinh như vậy cũng khá tốt, nói không chừng sau này, khi hắn có được tu vi và tâm thái như Trần tiên sinh hiện tại, khi gặp lại thư sinh đó, hắn ta cũng sẽ nói thêm được chút gì đó chăng?
Tấm lòng tu đạo của Tằng Dịch vô hình trung ngay từ lúc đầu đã phải bám chặt lấy tay áo của Trần tiên sinh để tồn tại, nên sau này, cho dù có phải rời xa Trần tiên sinh, thì cũng phải sống thú vị hơn một chút so với đảo Mao Nguyệt và thậm chí là tất cả những tiền bối dã tu ở hồ Thư Giản, hắn ta nhất định phải sống một cuộc sống khác.
Chẳng hạn, như sẽ có thêm lòng kiên nhẫn hơn khi đối xử với những phàm phu tục tử dưới chân núi chăng?
Chắc hẳn là bây giờ Tằng Dịch vẫn chưa suy nghĩ đủ rõ ràng, nhưng cuối cùng hắn ta cũng bắt đầu nghĩ về điều đó rồi.
Thiếu niên cao lớn có lẽ không biết rằng thiếu niên ở ngõ Nê Bình năm đó cũng đã đi theo con đường này, nên mới có một tiên sinh phòng sổ sách như ngày nay.
Sau khi tách khỏi thư sinh, ba người đến một thành trì tên là Tinh Châu ở cực nam của Mai Dụ quốc, quan chức lớn nhất ở đó không phải là thái thú mà là chủ nhân của tổng binh của quan nha môn vận chuyển. Tổng binh quan là một trong những đại quan đứng đằng sau của tổng đốc vận chuyển. Trần Bình An ở lại đó mười ngày, bởi vì hắn phát hiện nơi này tràn đầy linh khí, tốt hơn nhiều so với các thành trấn địa phương khác, có lợi cho việc tu hành của Mã Đốc Nghi và Tằng Dịch, nên hắn đã chọn một quán trọ lớn gần nước, bảo bọn họ yên tâm tu hành, còn bản thân mình thì đi dạo lung tung trong thành, trong khoảng thời gian đó hắn đã nghe được rất nhiều chuyện. Tổng binh quan chỉ có một đứa con, học lực tầm thường, không có hi vọng thi đỗ, cũng không có ý định theo đuổi nghiệp làm quan, quanh năm chỉ lưu luyến quanh quẩn trong chốn thanh lâu và câu lan, danh tiếng rất bê tha, nhưng chưa bao giờ ức hiếp người khác. Chỉ có một sở thích quái dị, đó là thích sai bảo hạ nhân của mình đi bắt mèo, chó, báo, cáo và những thứ tương tự, bẻ gãy chân của bọn chúng, rồi vặn ngược ra sau, xem chúng bò như những ấu trùng rồi lấy đó làm thú vui.
Kết quả là trong tổng binh quan nha thử đó đã nhanh chóng truyền tai nhau một câu nói khiến người nghe phải kinh hoàng, đứa con trai duy nhất của tổng binh quan bị chặt tay chặt chân, kết cục như những con mèo, chó, báo, cáo đã phải chịu khổ cực trong tay hắn ta, miệng thì bị nhét vải bông, ném lên giường, nam nhân đã bị tửu sắc làm cho đầu óc trống rỗng rõ ràng bị thương nặng, nhưng chưa đến mức chết.



Bạn cần đăng nhập để bình luận