Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1354 - Quân Tử Cứu Và Không Cứu (4)



Chương 1354 - Quân Tử Cứu Và Không Cứu (4)




Người đáng thương này, chính là con gái nhỏ của Liễu lão thị lang, Liễu Thanh Thanh. Liễu lão thị lang dựa theo gia phổ, là hàng chữ Kính, Liễu Thanh Thanh thế hệ này là chữ Thanh.
Đại tỷ Liễu Thanh Nhã tuy đã gả làm vợ người ta, nhưng bị đứa em gái này của nàng làm cho liên lụy, hôm nay cùng phu quân bị giữ lại ở Sư Tử viên.
Nhị ca Liễu Thanh Sơn, vốn thường xuyên trở về trò chuyện với nàng, đã lâu chưa tới bên này thăm nàng. Thiếu nữ cùng vị nhị tỷ này quan hệ tốt nhất, cho nên mới có chút đau lòng.
Tam đệ Liễu Thanh Úc, trái lại thường xuyên đến bên này chơi đùa, chỉ là tuổi còn nhỏ, quá ồn ào, nàng hôm nay cơ thể yếu ớt, đứa em trai tính tình họat bát này, là loại tay chân không chịu ngồi yên, nàng sợ không cẩn thận đệ đệ sẽ lại làm vỡ, chà đạp món đồ yêu quý nào đó, thật sự là khiến nàng đau đầu.
Tỳ nữ chính là Triệu Nha con gái của lão quản gia, vị thiếu nữ kia chóp mũi có mấy nốt tàn nhang, thấy tiểu thư nhà mình cố gắng như vậy, Triệu Nha từ nhỏ đã hầu hạ tiểu thư cố nén đau thương trong lòng, cố gắng nói những lời an ủi người ta, ví dụ như tiểu thư hôm nay nhìn khí sắc tốt hơn nhiều, hôm nay thời tiết ấm lại, sáng mai tiểu thư sẽ có thể ra ngoài đi lại.
Triệu Nha lúc lên lầu xách một thùng nước ấm, hẹn sẵn hôm nay muốn rửa mặt chải tóc cho tiểu thư Liễu Thanh Thanh.
Liễu Thanh Thanh ngồi ở trên ghế, nâng cánh tay sờ gò má gầy yếu, nói với Triệu Nha: “Nha nhi, hôm nay để chúng nó đến đây đi, ngươi nghỉ ngơi một lát, đọc cho ta một đoạn sách.”
Triệu Nha khẽ ‘ài’ một tiếng, rón ra rón rén, đi mở một cái lồng chim tinh xảo trên bàn sách.
Bên trong tuy líu ríu, nhìn như náo nhiệt, thật ra giọng rất nhỏ, bình thường không quấy rầy đến tiểu thư.
Nói là lồng chim, nhưng trừ hình thức nuôi chim chóc, thật ra bên trong chế tạo như một lầu các thu nhỏ, đây là “loan lung” đặc sản kinh thành tiểu thư khuê các Thanh Loan quốc hầu như mỗi người đều có, vật nuôi bên trong không phải là chim chóc gì cả, mà là rất nhiều loại tinh mị thân hình nhỏ nhắn linh lung, có tiểu nương chải đầu hình dạng như chuồn chuồn lại là cái đầu nữ tử, trời sinh thân cận dòng nước sạch sẽ, thích lấy móng vuốt chải đầu cho nữ tử, cực kỳ cẩn thận, hơn nữa có thể giúp nữ tử làm trơn bóng tóc, tuyệt không đến mức khiến phụ nhân sinh ra tóc bạc sớm.
Có tinh mị hoa bướm kẻ lông mày, chỉ cần chế tạo cho chúng nó cả bộ bút vẽ chi tiết, lại cho chúng nó xem đủ loại hình thức kẻ lông mày, chúng nó sẽ có thể phác họa ra mày ngài động lòng người cho nữ tử.
Còn có tiểu tinh mị thích ăn son phấn, vuốt chim thân người hơn nữa có hai cánh tay, mọc một đôi cánh chim, có thể cẩn thận thoa son phấn cho nữ tử, so với nữ tử tự mình động thủ, sắc thái càng rạng rỡ hơn nữa.
Sau khi tỳ nữ Triệu Nha mở cửa, mấy chục con tinh mị cổ quái sơn dã hoa cỏ ở trong lầu các loan lung, ngay ngắn có trật tự bay vút ra, bắt đầu rửa mặt chải đầu trang điểm cho chủ nhân Liễu Thanh Thanh, vô cùng thuần thục.
Triệu Nha thì ở một bên lật sách, giọng nói mềm mại, đọc cho tiểu thư nhà mình một tập thơ gần đây thịnh hành triều dã Thanh Loan quốc.
Kẹt một tiếng, cửa phòng mở ra, lại không thấy có ai đi vào.
Trong lòng Triệu Nha thở dài, làm bộ cái gì cũng chưa xảy ra, tiếp tục đọc một bài thơ sơn thủy trên sách.
Gió khẽ thổi qua trang sách, rất nhanh một thiếu niên tuấn mỹ mặc áo bào đen đã đứng ở phía sau thiếu nữ, lấy ngón tay nhẹ nhàng búng bay tiểu tinh mị rửa mặt chải mái tóc đen cho chủ nhân, để hắn đến gội đầu cho Liễu Thanh Thanh.
Thiếu nữ chưa xoay người ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Đến rồi à.”
Con hồ yêu khiến Sư Tử viên gà bay chó sủa này cười mê người, “Thế tục hại người, chỉ làm khổ nương tử nhà ta.”
Liễu Thanh Thanh nhẹ nhàng lắc đầu.
Hồ yêu nhẹ nhàng nói: “Đừng nhúc nhích nha, cẩn thận nước bắn lên trên người.”
Liễu Thanh Thanh ngồi bất động, nghiêng đầu, tùy ý thiếu niên tuấn mỹ kia giúp nàng chải mái tóc đen, động tác hắn nhẹ nhàng, khiến trong lòng nàng an ổn.
Hồ yêu từ đầu tới đuôi giúp Liễu Thanh Thanh gội đầu, tô son, kẻ lông mày.
Cuối cùng bọn họ dựa vào vai nhau mà ngồi, Liễu Thanh Thanh nhẹ nhàng hỏi: “Nghe Nha Nhi nói, trong nhà lại có một đám người tới.”
Hồ yêu tự xưng Thanh lão gia đối với người bên ngoài cười nói: “Nhìn không ra sâu cạn, có thể so với đạo cô pháp đao kia còn khó chơi hơn chút, nhưng không sao, dù là thần tiên Nguyên Anh tới đây, ta cũng qua lại tự nhiên, quả quyết sẽ không gặp nương tử ít đi một lần.”
Sắc mặt Liễu Thanh Thanh nổi lên một mảng hồng hào, quay đầu nói với Triệu Nha: “Nha Nhi, ngươi đi xuống lầu trước giúp ta trông coi, không cho người ngoài lên lầu.”
Triệu Nha gật gật đầu, khép sách, đóng cửa loan lung, đi xuống lầu.
Liễu Thanh Thanh vểnh tai, ở sau khi xác định Triệu Nha đi xa, mới nhỏ giọng hỏi: “Lang quân, chúng ta thật sự có thể bên nhau dài lâu sao?”
Hồ yêu vươn một ngón tay, dịu dàng vuốt ve mi tâm thiếu nữ, cười nói: “Tự nhiên, thiên trường địa cửu, xa xa không chỉ trăm năm.”
Liễu Thanh Thanh vẻ mặt ảm đạm, “Nhưng cha ta làm sao bây giờ, Sư Tử viên làm sao bây giờ.”
Hồ yêu như có định liệu trước nói: “Ta sớm nói, chỉ cần cha nàng đáp ứng hôn sự ông trời tác hợp này của chúng ta, về sau hắn chính là cha vợ của ta, sao ta có thể bạc đãi Sư Tử viên?”
Liễu Thanh Thanh yếu ớt mềm mại nằm vào trong lòng hắn, nhắm mắt, lông mi run run, “Chỉ cầu lang quân chớ phụ ta.”
Hồ yêu cúi đầu chăm chú nhìn khuôn mặt tiều tụy hơi gầy kia, mỉm cười nói: “Hồ mị si tình, thiên hạ đều biết. Vì sao nghĩa địa hoang vu trên thế gian nhiều cáo thỏ lui tới? Không phải chính là hồ hộ linh thỏ thủ lăng sao?”




Bạn cần đăng nhập để bình luận