Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 543: Trấn kiếm lâu (1)

Chương 543: Trấn kiếm lâu (1)Chương 543: Trấn kiếm lâu (1)
Chương 543: Trấn kiếm lâu (1)
Ở dịch trạm cách trấn nhỏ gần nhất, quốc sư Thôi Sàm Đại Ly vương triều, gần đây vẫn ngủ lại nơi đây, vừa không có tuyên dương bốn phía, cũng không có cố ý ẩn nắp hành tung.
Hôm nay quốc sư đi ra dịch trạm, không cho kiếm khách Hứa Nhược đi theo, một mình đi xa.
Thôi Sàm từng bước bước đi, chính là ba bốn dặm đường, cuối cùng hắn đứng ở giữa một con đường hẹp quanh co, ngăn cản một vị lão nhân quân áo tả tơi.
Lão nhân chân trần chật vật không chịu nổi, si ngốc nhìn về phía Đại Ly quốc sư quần áo nho sam, tầm mắt đục ngâu, vẫn chưa có tỉnh táo lại, lão nhân chỉ bằng vào một chút linh tê còn sót lại, hỏi ra một vấn đề kỳ quái,"Ngươi không phải con cháu của ta, con cháu của ta đâu?”
Thôi Sàm ánh mắt phức tạp, muốn nói lại thôi.
Lão nhân đầy người bùn đất cỏ cây tiếp tục hỏi: "Con cháu ta đâu, ta không muốn gặp ngươi, ta muốn gặp con cháu của ta."
Thôi Sàm hai tay chắp sau lưng, mười ngón giao nhau, run nhè nhẹ.
Lão nhân chân trần thần trí không rõ đột nhiên phẫn nộ hô: "Con cháu của ta ở nơi nào? ! Ngươi mang hắn giấu ở đâu rồi! Mau trả Sàm nhi lại cho tal"
Nói tới đây, lão nhân khí thế chợt rơi xuống đáy cốc, lẫm bẩm nói: "Ta muốn đổi tên cho con cháu ta, đổi một cái tên đẹp hơn..."
Thôi Sàm thần sắc đau khổ, tự giễu nói: "Như là cách một đời, không phải như là, rõ ràng chính là vậy."
Lão nhân quần áo rách nát đưa tay đây bả vai Thôi Sàm một cái, đi thẳng về phía trước,"Ngươi tránh ra, đừng chậm trễ ta tìm Sàm nhi, ta muốn tìm tiên sinh của hắn, hỏi hắn cái tên ta mới đặt, rốt cuộc là có được hay không.”
Thôi Sàm đứng tại chỗ, không ngăn trở.
Thôi Sàm nhìn về phương xa, có một tăng nhân trung niên khuôn mặt cương nghị, chậm rãi đi đén.
Khổ hạnh tăng lấy hai chân đo đạc thiên địa, là hành giả phật môn. Ở trong mắt Trĩ Khuê cách một tường viện, Trần Bình An ngồi ở trên băng ghé nhỏ, lắc lắc lư lư, như là đang ngủ gà ngủ gật.
Nhưng ở trong cảm giác của kiếm tu Tào Tuần bên kia, thần hồn của Trần Bình An chấn động kịch liệt, nước sông thao thao, một chiếc thuyền con, tùy thời có nguy hiểm lật úp.
Hồ ly lửa đỏ đứng ở đầu vai Tào Tuấn, trêu chọc nói: "Khối kiếm phôi nọ tuy không biết lai lịch, những mà có thể xác định, phẩm trật cực cao, cho dù là ta cũng phát thèm, ngươi mới chịu chút thiệt thòi, đã có thể bỏ qua? Cái này cũng không giống phong cách hành sự của Tào Tuấn ngươi."
Tào Tuấn quẳng vỏ hạt dưa sang nhà cách vách, lắc đầu nói: "Không đoạt, lão Tào nói đúng, sắp tới nên tính không nên động, người chết trứng hướng lên trời, mệnh không còn, tất cả đều là con số không."
Hồ ly lửa đỏ mê hoặc lòng người nói: "Chuyện bất quá tam, còn một lần cơ hội, đánh cuộc một lần, ngựa không cỏ dại không mập, người không tham tài không giàu, Tào Tuấn ngươi nếu năm mới té ngã như vậy, để cho người ta quấy tâm hồ của ngươi thành một bãi bùn bên đường, hại ngươi cản trở tu vi không tiến, hôm nay không kiếm tâu thiên phong, sao có thể thành đại sự?"
Tào Tuần im lặng không lên tiếng, chỉ cúi đầu cắn cắn dưa, ánh mắt đen tối.
Tào Tuần từ khi ra đời, đã hưởng đại danh, vốn là phôi đại kiếm tiên trăm năm mới gặp một lần của Nam Bà Sa châu, ở trong tâm hồ, tiên thiên sinh thành từng luồng kiếm khí thuần túy, duyên dáng yêu kiều, đúng như hoa sen đây hồ, chỉ cần chờ đợi một ngày nụ hoa nở ra. Chỉ là sau đó gặp phải một hồi biến có, bị một vị cường giả đỉnh phong cứng rắn đập nát tâm hồ, kiếm khí điêu linh bảy tám phần, trở thành như một dòng sông cạn.
Từ đó về sau Tào Tuấn đã trở thành trò cười của cả tòa Nam Bà Sa châu, thiên tài kiếm đạo cùng thế hệ năm đó bị hắn xa xa vứt ở sau, hôm nay một đám vượt qua Tào Tuấn.
Hồ ly lửa đỏ thở dài một tiếng, dùng móng vuốt vỗ vỗ đầu Tào Tuấn,"Đáng thương. Kiếm đạo căn cơ sụp đồ, tiền đồ bị hủy, nhiều năm như vậy, ngay cả lòng dạ đánh cuộc với lão thiên gia cũng không có."
Tào Tuần thoáng kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía thiếu niên tổ trạch,"Người này tâm tính thực không tệ, trước đó thế mà một chút cũng nhìn không ra, thế mà để cho hắn tìm được pháp môn thuận tiện bản thân."
Thế gian rất nhiều chuyện, đối với thần tiên trên núi kiến thức rộng rãi mà nói, có thể sẽ không dọa người, nhưng cũng sẽ cảm tháy có ý tứ.
Hồ ly lửa đỏ cũng hơi hơi kinh ngạc, búng lên một cái, nhảy lên trên đầu Tào Tuấn, vươn cổ nhìn lại, ngưng thần quan sát khí tượng thiếu niên giác đấu cùng kiếm phôi ở trong cơ thể, nhẹ giọng nói: "Ừm, cùng loại với Cọc buộc ngựa của Phật gia, giúp đỡ thuyền nhỏ thần hồn thiếu niên, có tác dụng neo thuyền. Thiếu niên này thân hình rách nát, vá chẳng vá chịt, có thể đi đến một bước này, đã là không dễ. Nhưng mà có thể hàng phục khối kiếm phôi nọ, còn chưa đủ. Tào Tuấn, trước khi ngươi bị người hại, quá mức trôi chảy, sau lại quá mức nhấp nhô, nói không chừng những gì thiếu niên hôm nay trải qua, sẽ trở thành một chút dẫn dắt trên đường tu hành của ngươi..."
Tào Tuấn không hề cười cợt nữa, thu liễm toàn bộ tươi cười, sắc mặt ngưng trọng hẳn lên.
Tu hành, thiên phú lớn nhỏ, giống như tổ sư gia thưởng bát cơm ăn vậy, cho dù có một số người bát rất lớn, nhưng nếu bên trong cho cơm vào quá ít, vẫn là quang cảnh thảm đạm ăn không đủ no, thành tựu tự nhiên có hạn.
Một đường đi xa này, từ Nam Bà Sa châu muôn hình vạn trạng, đuổi tới Đông Bảo Bình châu nơi man dị, Tào Tuấn dọc theo đường đi ngược lại thu thập phong phú, từng chút một đều là ích lợi.
Trong quá trình đấu sức cùng kiếm phôi, thiếu niên tuy tâm trí cứng cỏi, lại có neo thuyền miêu giúp đỡ trầm tâm, không đến mức đề cho thần hồn nước chảy bèo trôi, nhưng mà kiếm phôi tinh khí thần thật sự quá mức cường thịnh, khí thế hùng hổ, đánh thẳng về phía trước, là con đường nhát lực hàng thập hội (1) mãnh liệt.
(1) Một người khỏe đánh được mười người biết võ
Hồ ly lửa đỏ móng vuốt giao nhau, vui sướng khi người gặp họa nói: "Phải thua, thảm thảm thảm, nói không chừng phải ở trên giường bệnh nằm mười ngày nửa tháng. Kiếm phôi rõ ràng vừa mới sinh ra linh tính, không hiểu được vận dụng thiên phú thần thông ấn chứa bên trong, nếu không thiếu niên đã không chống đỡ được cho đến lúc này."
Tào Tuấn tuy tu vi không bằng hồ mị trên đỉnh đầu, nhưng mà khác nghề như cách núi, hắn là kiếm tu từng có hi vọng đăng đỉnh, đều có ánh mắt độc đáo,"Chưa chắc."
Hồ ly lửa đỏ kinh ngạc ra tiếng: "Ô? Trong cơ thể thiếu niên nọ, có ba tòa thành phủ thật sâu, chẳng lẽ còn là một phôi kiếm tu không tệ? Không đúng không đúng, hẳn là hậu thiên khai tạc mà thành, nhưng hồn nhiên thiên thành bút tích thật lớn, khó trách làm cho ta nhìn sai."
Thành phủ thâm trầm, đa phần là cách nói thế tục, hình dung người nào đó mưu tính sâu xa, hơi có nghĩa xấu.
Nhưng mà ở trên núi, lại là khen ngợi rất lớn, khiếu huyệt như thành trì phủ đệ, tự nhiên là càng cao càng lớn càng đồ sộ.
Hồ ly lửa đỏ nhẹ nhàng thở dài,"Một thiếu niên không bắt mắt như vậy, lại có điều cổ quái không thể khinh thường, Tào Tuấn, ngươi nên ngoan ngoãn nghe lão khốn kia, sắp tới đừng làm gì hết, tòa Ly Châu động thiên vỡ vụn này, tuy là vỏ ốc làm đàn tràng, nhưng tàng long ngọa hổ, làm việc quả thật không nên quá mức kiêu ngạo."
Tào Tuấn gật gật đầu,"Là phải cụp cái đuôi lại làm người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận