Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1590 - Có Một Vị Chưởng Quỹ Lên Trên Đảo (1)



Chương 1590 - Có Một Vị Chưởng Quỹ Lên Trên Đảo (1)




Tim Cố Xán lập tức nhảy lên tới cổ họng, cơ thể vừa mới thư giản được một chút giờ lại căng cứng lại, trong lòng cũng hệt như vậy.
Trần Bình An nói: “Trước đó trên đường đến đây ta đã nói, trên bàn cơm chỉ ngồi nghe ngươi nói, ta sẽ không nói gì, nhưng sau khi ta ăn xong bát cơm này lại cảm thấy hơi có sức lại rồi, cho nên ta tính sẽ nói thêm một ít, vẫn là quy tắc cũ, ta nói ngươi nghe, sau đó nếu như ngươi muốn nói thì sẽ đến phiên ta nghe. Bất kể là ai đang nói, người đang nói hay người đang nghe đều không cần vội.”
Cố Xán nở một nụ cười xán lạn, gãi gãi đầu hỏi: “Trần Bình An, vậy ta có thể quay về bàn không? Ta còn chưa ăn cơm mà.”
Trần Bình An gật gật đầu: “Ăn nhiều một chút, bây giờ ngươi còn đang trong tuổi ăn tuổi lớn.”
Cố Xán lau mặt đi đến vị trí trước đó, chỉ là dịch cái ghế đến chỗ gần Trần Bình An hơn một chút, chỉ sợ Trần Bình An đổi ý nói mà không giữ lời, quay đầu là muốn rời khỏi tòa nhà đi khỏi Thanh Hạp đảo này, đến lúc đó hắn sẽ dễ ngăn cản Trần Bình An hơn.
Sau đó Cố Xán tự mình chạy qua bới cho mình thêm một bát cơm, rồi bắt đầu ngồi xuống cúi đầu lùa cơm, từ nhỏ đến lớn hắn rất thích học theo Trần Bình An, ăn cơm cũng như vậy, lồng hai tay vào trong ống tay áo cũng như vậy. Lúc đó vào lúc mùa đông giá rét, hai đứa nghèo hèn một lớn một nhỏ đều không có bạn, thích lồng tay vào ống tay áo sưởi ấm nhất, nhất là mỗi lần sau khi đắp người tuyết xong, sau khi hai người lồng tay áo vào nhau xong thì cùng nhau đứng một chỗ run rẩy, sau đó cười ha ha, chế giễu lẫn nhau. Nếu như bàn về chuyện mắng chửi người, bản lĩnh làm tổn thương người khác thì tên nhóc chảy nước mũi Cố Xán mạnh hơn Trần Bình An nhiều, cho nên thường thường đều là Trần Bình An bị Cố Xán nói đến nổi không còn lời nào để nói.
Trần Bình An đưa mắt nhìn Cố Xán sau đó quay đầu, nói với người phụ nữ: “Thẩm thẩm, nếu như hôm nay lại có một đứa bé quanh quẩn ở cửa không đi, thẩm có còn mở cửa rồi cho nó một bát cơm hay không? Sẽ nói với nó rằng bát cơm này không phải chỉ cho không, cần lấy tiền bán thảo dược để trả lại chứ?”
Người phụ nữ cẩn thận suy nghĩ một lúc.
Trần Bình An lại tự mình nói tiếp: “Ta cảm thấy chắc là sẽ không.”
“Đương nhiên, ta không cảm thấy rằng thẩm thẩm sai, cho dù bỏ qua hoàn cảnh ở Thư Giản hồ, dù là thẩm thẩm của năm đó không làm như vậy ta cũng không thấy thẩm thẩm làm sai.”
“Bát cơm năm đó kia, cả đời ta sẽ không quên, hơn nữa còn khiến cho Trần Bình An ta hơi yên tâm một chút, cảm thấy ta không phải là tên ăn mày mà mẫu thân luôn cấm không được làm kia, mà là trước tiên ta sẽ thiếu thẩm thẩm trước, ăn xong bữa cơm rồi nhất định ta sẽ có thể trả hết.”
Người phụ nữ quay đầu lại, lau lau khóe mắt.
Trần Bình An dịu dàng ôn hòa hỏi tiếp: “Thế nhưng thẩm thẩm à, vậy thẩm có từng nghĩ đến, nếu như không có bát cơm kia thì vĩnh viễn ta sẽ không tặng con cá chạch kia cho con trai ngài, bây giờ có thể thẩm vẫn còn ở ngõ Nê Bình, trải qua khoảng thời gian nghèo khổ cực kỳ khó chịu, cho nên thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, chúng ta vẫn phải tin vào điều này. Cũng đâu thể sau khi đã trải qua cuộc sống an ổn hôm nay thì chỉ tin vào thiện hữu thiện báo, quên đi ác hữu ác báo.”
“Hôm nay ta nói như vậy, thẩm cảm thấy có đúng hay không?”
Người phụ nữ vẫn âm thầm rơi nước mắt, không nói là phải hay không.
Bà sợ hôm nay mặc kệ là mình nói cái gì thì cũng đều sẽ không tốt với tương lai của con trai Cố Xán.
Cho nên thà rằng bà không nói chữ nào hết.
Trần Bình An hiểu điều này, cho nên dù năm đó Cố Xán có nói về lựa chọn của người phụ nữ trong chuyện tiểu nê thu thì Trần Bình An cũng chẳng oán hận nửa lời.
Hắn đã mang ơn, sẽ mang ơn cả đời.
Dù sau này có xảy ra chuyện gì, đúng cũng được mà sai cũng được, chúng đều không thể che giấu đi ân huệ thuở ban đầu, giống như khi ở quê gặp một trận tuyết lớn, tuyết đọng đầy trên con đường bùn ở ngõ Nê Bình, nhưng sau khi xuân về hoa nở, thì con đường kia vẫn là con đường quen thuộc với từng nhà từng hộ trong ngõ Nê Bình.
Điều khác biệt duy nhất chính là Trần Bình An đã đi một con đường rất xa, đã học được đạo lý không dùng suy nghĩ của mình đi bức ép người khác.
Cho nên hôm nay lúc trên bàn cơm, đạo lý cẩn thận nghe hết tất cả những gì Cố Xán nói, lắng nghe tất cả những suy nghĩ từ tận đáy lòng tên nhóc chảy nước mũi.
Trần Bình An cố nặn ra một khuôn mặt tươi cười: “Thẩm thẩm yên tâm, ta sẽ không cố ép Cố Xán học theo ta, không cần như vậy, ta cũng không có bản lĩnh như vậy, ta chỉ muốn thử xem một chút xem có thể làm chút gì đó, làm chút chuyện mà cả ta và Cố Xán bây giờ đều cảm thấy nó không sai hay không. Ta ở lại nơi này cũng sẽ không làm trì hoãn việc Cố Xán bảo vệ thẩm, càng sẽ không bảo các người từ bỏ những tài phú không dễ dàng gì mới có được này.”
Trần Bình An hỏi: “Có được không?”
Vẻ mặt người phụ nữ có hơi do dự, cuối cùng vẫn gật đầu một cách khó khăn.
Trần Bình An cứ ngồi như vậy, không cầm chén rượu Ô Đề trên bàn, cũng không lấy hồ lô Dưỡng Kiếm bên hông xuống, hắn khẽ nói: “Nói cho thẩm thẩm và Cố Xán một tin tức tốt, mặc dù Cố thúc thúc đã chết, nhưng thật ra... Ông ấy không có chết thật, ông ấy vẫn còn trên đời này, dù đã trở thành vật âm nhưng đây cũng là một chuyện tốt. Lần đến Thư Giản hồ này, chính nhờ ông ấy đã bất chấp rất nhiều hiểm nguy nói cho ta biết chuyện hai người ở nơi đây không phải sống kiểu chuyện gì cũng không lo, cho nên ta mới tới. Ta không hi vọng một ngày nào đó tất cả những hành động và việc làm của Cố Xán sẽ làm cho cơ hội một nhà ba người các người vất vả lắm mới có thể đoàn viên với nhau đột nhiên biến mất. Ban đầu Cố thúc thúc chính là người đàn ông xứng với thẩm thẩm nhất trong mấy ngõ hẻm gần chúng ta, ta không muốn người tốt như Cố thúc thúc, một người với đôi tay có thể viết nên những câu đối xuân xinh đẹp, người chẳng hề giống một anh nông dân trong ngõ Nê Bình mà giống với một người đọc sách hơn, sẽ cảm thấy đau lòng.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận