Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1500 - Nhân Sinh Nếu Có Không Vui (4)



Chương 1500 - Nhân Sinh Nếu Có Không Vui (4)




Thôi Đông Sơn mắng: “Đúng đúng đúng, ngươi có đầu óc, đầu to mà óc như trái nho.”
Lý Hòe làm mặt quỷ, cợt nhả nói: “Không nghe không nghe, vương bát niệm kinh.”
Trần Bình An mỉm cười.
Có một ngày Trần Bình An ngồi ở hành lang viện nhà Thôi Đông Sơn, tháo hồ lô dưỡng kiếm ra nhưng không uống rượu, lòng bàn tay đặt trên miệng hồ lô, nhẹ nhàng lay động bầu rượu.
Tiểu viện tạm thời bốn phía không có người, khó có được một lát yên tĩnh.
Sau khi luyện ra thủy, kim hai kiện bản mạng vật, luyện chế vật ngũ hành thứ ba sẽ trở thành một cái hố không thể bỏ qua được.
Nhưng dựa theo cách nói của Trương Sơn, luyện khí sĩ tầm thường, ba vật bản mạng là đủ rồi, một công một phòng, món cuối cùng trợ giúp Luyện khí sĩ hấp thu linh khí nhanh hơn, đã là thành tựu tương đối không tầm thường của tu sĩ dưới Địa Tiên.
Về hai thanh phi kiếm Mùng Một và Mười Lăm, có thể luyện chế thành vật bản mệnh của Trần Bình An hay không, Thôi Đông Sơn không nói rõ ràng, chỉ nói thanh phi kiếm Nguyên anh Tu Ly Hỏa, tặng cho Tạ Tạ, mặc dù được nàng luyện chế thành công thành vật bản mạng, nhưng so với phi kiếm bản mạng của kiếm tu, nhìn tựa như không chênh lệch nhiều, thực ra khác nhau một trời một vực, giống như gân gà, có điều cái gọi là gân gà là nói với tu sĩ Thượng ngũ cảnh, còn địa tiên bình thường có được kỳ ngộ này, có thể tước đoạt phi kiếm bản mạng của một vị kiếm tu địa tiên, hóa thành vật mình dùng, vẫn là nhờ ân đức tổ tiên phù hộ.
Hỏa, thổ, mộc.
Ba vật bản mạng còn lại.
Trần Bình An trước đó đã hoàn toàn bỏ đi suy nghĩ lấy Xã tắc thổ năm màu của Đại Ly làm vật bản mệnh.
Lão quan chủ của Quan Đạo quan từng để cho tiểu đạo đồng mang hồ lô khổng lồ kia tới nói, trong đó có nhắc tới hỏa long của Nguyễn Tú cô nương, có thể lấy ra luyện hóa, nhưng Trần Bình An không điên khùng mất trí, đừng nói là tìm cách móc nối loại hành vi điên cuồng này, Trần Bình An chỉ nghĩ đến ánh mắt phòng trộm của Nguyễn Cung, cũng đã rất bất đắc dĩ rồi. Chỉ sợ Nguyễn Cung mà biết mình có ý niệm này trong đầu, mình nhất định sẽ bị vị thánh nhân Binh gia này trực tiếp cầm thiết chùy đúc kiếm, đập hắn thành một bãi thịt nhão.
Vậy trước tiên không nghĩ đến yếu tố hỏa trong ngũ hành.
Vì vậy, phần còn lại cuối cùng là mộc.
Trần Bình An kỳ thật có chút tính toán, chính là cây hòe già bị đốn hạ kia, có điều lúc ấy đã chia cho dân chúng hầu như không còn gì, thanh hòa mộc kiếm để lại nơi Kiếm Khí Trường Thành kia, chính là một trong những cành hèo năm đó hắn bảo Tiểu Bảo Bình đi khiêng về.
Tống Tập Tân từng nói về sự biến hóa của quê hương, hiển nhiên bây giờ dân chúng trấn nhỏ đã khôn khéo hơn trước, nhãn lực của Bao Phục trai Ngưu Giác Sơn cũng không kém, chưa chắc sẽ để lại cho Trần Bình An cơ hội nhặt được của hời.
Trần Bình An lo đến gãi đầu.
Nằm ngửa ra sau.
Hiện giờ là võ phu thuần túy của Ngũ cảnh đỉnh phong.
Luyện khí sĩ Nhị cảnh, vạn sự khởi đầu nan, bản thân Trần Bình An hiểu rõ nhất tu sĩ Nhị cảnh này không dễ dàng gì có được.
Kiếm tiên vác trên lưng bán tiên binh, chỉ là trừ phi liều chết đánh nhau, nếu không cũng không dễ dàng rút kiếm ra.
Hai thanh phi kiếm trong hồ lô dưỡng kiếm, bản mệnh Tiểu Phong Đô Mười Lăm còn đỡ, Mùng Một đã sắp tạo phản, tâm ý tương thông với Trần Bình An, hầu như mỗi ngày đều phải la hét đòi ăn mảnh cuối cùng, cũng là mảnh trảm long đài lớn nhất.
Mặc pháp bào Kim lễ, cũng may trước cảnh thứ bảy có mặc cũng không có gì đáng ngại, ngược lại có thể hỗ trợ nhanh chóng hấp thu linh khí thiên địa, nhìn chung, chẳng khác nào bù đắp cho cầu trường sinh bị gãy của Trần Bình An, khuyết điểm trí mạng về phương diện thiên tư tu hành. Chỉ có điều mỗi lần dùng phương pháp nội thị để tuần du khí phủ, những tiểu đồng áo xanh ngưng kết mà thành, vẫn là một đám ánh mắt u oán, hiển nhiên là đối với linh khí thủy phủ thường xuyên xuất hiện tình huống nhập không đủ, hại chúng nó lâm vào hoàn cảnh xấu hổ không bột đố gột nên hồ, cho nên chúng nó đặc biệt cảm thấy tủi thân uất ức.
Ngược lạ người tí hon nho sam do văn đảm màu vàng hiển hóa kia, mang đến cho Trần Bình An chút vui mừng ngoài ý muốn, cưỡi Hỏa long do chân khí thuần túy ngưng tụ mà thành, mỗi ngày diễu võ dương oai, tiêu dao khoái hoạt, giúp Trần Bình An tuần tra tiểu thiên địa của bản thân, hành động này có lợi cho hồn phách, trợ giúp Trần Bình An mở rộng gân mạch, hơn nữa còn một ít tạp chất trầm luân còn sót lại sau từng trận đại chiến, khí tức đục ngầu bẩn thỉu ẩn nấp sâu trong hồn phách, bị tiểu nhân cưỡi rồng lửa kia như một vị đại tướng quân, đơn thương độc mã ở bên kia công thành nhổ trại, cần cù chăm chỉ, quét dọn dư nghiệt ẩn nấp trong rừng sâu.
Có điều nó và Hỏa long, cùng thủy phủ cùng một nhóm đồng tử áo xanh cần cù quản gia, rõ ràng không hợp nhau, song phương đã thể hiện tư thế đến chết cũng không qua lại với nhau.
Sau khi thật vất vả mới trở thành một Luyện khí sĩ, lần đầu tiên Trần Bình An cảm thấy hoang mang.
Phải lấy hay bỏ.
Để sống sót, luyện quyền đi cọc chịu khổ, Trần Bình An không chút do dự.
Nhưng bây giờ không phải lo lắng tính mạng, chỉ cần bằng lòng, hôm nay lập tức chen chân vào lục cảnh cũng không khó, như những môn hộ giàu có kia, phải vì kiếm vàng hay bạc mà phiền não, điều này làm cho Trần Bình An không thích ứng.
Trong lòng đã quen với người nghèo, luôn cảm thấy nắm chặt trong tay một túi tiền đồng, hoặc là một tầng gạo mỏng trong lu gạo, mới là thứ thực sự thuộc về mình.
Bên người mặc dù có ngọn núi vàng núi bạc, vẫn cảm thấy hôm nay chúng nó cho dù là của mình, vừa tỉnh lại, ngày mai sẽ là của người khác.
Trần Bình An biết như vậy không đúng, nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, trong chuyện này, không thể nói một tấc không tiến, nhưng chung quy vẫn là tiến triển chậm chạp.



Bạn cần đăng nhập để bình luận