Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1716 - Gió Tuyết Dữ Dội (7)



Chương 1716 - Gió Tuyết Dữ Dội (7)




Trần Bình An lắc đầu nói: "Mặc dù ta biết một ít bí thuật của quỷ đạo, cũng có hai linh khí pháp bảo thích hợp cho vật âm trú ngụ, nhưng ta không muốn Ngụy tướng quân bị ta lợi dụng, chỉ là ta không muốn Ngụy tướng quân cứ như vậy mà biến mất khỏi thiên địa này, chỉ cần ngài đến đảo Thanh Hạp, còn việc đi hay ở sau đó, chỉ cần ngài tin tưởng ta, thì mọi chuyện đều sẽ do bản thân Ngụy tướng quân quyết định, cho dù Ngụy tướng quân muốn trở thành quỷ tướng, ta sẽ không gật đầu đồng ý, như thế vừa xúc phạm vừa tự sỉ nhục bản thân ngài.”
Vật âm họ Ngụy chắp tay nói: "Ngài nói như vậy thì ta yên tâm rồi. Sống thêm vài ngày thì cũng hay vài ngày. Về phần trong khoảng thời gian này đã tiêu hao bao nhiêu tiền thần tiên của Trần tiên sư, ta vẫn sẽ nói một câu không biết xấu hổ đó là, kiếp sau nếu có cơ hội ta sẽ trả lại! Còn nếu không có cơ hội, cứ coi Trần tiên sư vị tiên sinh phòng sổ sách này chưa đủ thông minh vậy!”
Trần Bình An cởi hồ lô dưỡng kiếm xuống, nhấp một ngụm rượu.
Hiếm khi uống không phải là vì để lấy lại tinh thần mà chỉ đơn thuần là muốn uống mà thôi.
Trở lại miếu Linh Quan, Trần Bình An viết một phong thư, lại đưa một chiếc bùa Dương khí thiêu đăng phù và một bức thư nhỏ làm bằng mảnh trúc màu tím, tất cả đều giao cho vị võ tướng họ Ngụy, cuối cùng còn bí mật nhét vào trong người hắn một đồng tiền Tiểu thử.
Làm xong những việc này thì trời cũng đã sáng.
Tất cả những vật âm đều tạm thời trú ngụ ở tiền điện của miếu Linh Quan.
Trần Bình An trở về chính điện, Tằng Dịch đã thu dọn xong hành lý, trên lưng đeo hộp tre.
Trần Bình An chắp tay lại với bức tượng thần linh sơn màu, nhẹ nhàng xin lỗi: "Đêm nay hai chúng ta dừng chân ở lại đây, cả nhóm âm binh ở trong tiền sảnh cũng tá túc nhờ, đã làm phiền nhiều rồi."
Tằng Dịch cũng chỉ đành phải chắp tay xin lỗi theo.
Khi bọn họ bước ra khỏi chính điện và đi ngang qua tiền điện, Ngụy tướng quân chỉ chắp tay tiễn họ, không nói thêm lời cảm ơn nào nữa.
Sau khi rời khỏi miếu Linh Quan, bọn họ tiếp tục đi về phía bắc, hai người đang đi trong nền tuyết trắng, Tằng Dịch nhẹ nhàng hỏi: "Trần tiên sinh? Ta có thể hỏi một câu được không?"
Trần Bình An cúi người nhón lấy một nắm tuyết, tùy tiện rửa mặt, cười nói: "Nói đi."
Tằng Dịch hỏi: "Trần tiên sinh sao lại năm lần bảy lượt vô duyên vô cớ tiêu tiền hoang phí đến như vậy à? Trên đảo Mao Nguyệt, sư phụ và tất cả mọi người đã nói những người tu hành như chúng ta vốn tiêu tốn nhiều tiền nhất, những việc nhỏ nhặt nếu không biết tiết kiệm thì cả đời này chắc chắn không có tiền đồ to lớn nổi rồi."
Trần Bình An cười hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy hiện tại ta có tiền đồ to lớn sao?"
Tằng Dịch gãi đầu nói: "Đương nhiên là có rồi! Trần tiên sinh đã là đại tu sĩ đỉnh cao rồi mà!"
Trần Bình An nói: "Đúng thế, dù sao trong mắt ngươi ta đã là tu sĩ rồi, thỉnh thoảng không tiết kiệm cũng không sao cả."
Tằng Dịch luôn cảm thấy Trần tiên sinh, người luôn đối xử chân thành với người khác, thực ra là đang cố tình không giải thích cặn kẽ vấn đề này cho mình nghe, nhưng hắn ta thấy Trần tiên sinh không muốn nói chi tiết hơn, Tằng Dịch cũng không tiện đi đào bới gốc rễ thêm nữa.
Trần Bình An cảm khái nói: "Đêm qua chúng ta ở lại miếu Linh Quan, vậy ngươi có biết lai lịch của Linh Quan và trách nhiệm của những vị thần này không?"
Tằng Dịch lắc đầu nói: "Ta chỉ nghe sư phụ nói là Đạo gia có thần linh, nguồn gốc còn lâu đời hơn cả thần sơn thủy."
Trần Bình An cười nói: "Vậy chắc ngươi đã nghe đến câu ‘ngẩng đầu ba thước có thần minh’ rồi đúng không? Linh Quan từng là một trong những vị thần linh giám sát chuyện công đức và sai lầm của nhân gian. Mặc dù câu nói này bây giờ không còn linh nghiệm lắm, nhưng ta cảm thấy thà tin điều này còn tốt hơn là không tin rất nhiều. Dù là người bình thường cũng được, hay những người được gọi là người tu hành như chúng ta cũng chẳng sao, nếu trong thâm tâm chúng ta không sợ trời, không sợ đất, nhưng cuối cùng chúng ta lại sợ ác quỷ, ta không cảm thấy thế là tốt, nhưng đây là ý kiến của một mình riêng ta, Tằng Dịch, ngươi không cần quá chú ý đến những điều này, cứ nghe thôi là được rồi.”
Tằng Dịch gật đầu nói: “Vậy ta sẽ ghi nhớ lại trước, có lẽ một ngày nào đó cần dùng tới.”
Trần Bình An quay đầu nhìn Tằng Dịch mỉm cười.
Tằng Dịch có chút xấu hổ: "Trần tiên sinh, ta lại nói sai gì sao?"
Trần Bình An lắc đầu, chậm rãi đi về phía trước: "Không có, ngươi nói rất đúng. Có một số đạo lý dùng để sinh tồn, có thể giúp bản thân sống tốt hơn, còn một số thì dùng để trấn an bản thân. Về phần đạo lý nào tốt hơn, phù hợp với thời điểm hiện tại hơn, thì lại phụ thuộc vào hoàn cảnh gia đình và tâm trạng của mỗi người. Dù sao ta nghĩ đó đều là những đạo lý hữu ích, sau này ngươi cũng sẽ biết những đạo lý lớn nhỏ khác. Gặp phải chuyện gì thì cứ lấy ra, suy nghĩ nhiều thêm một chút, rồi đưa ra quyết định."
Tằng Dịch chân thành nói: "Trần tiên sinh biết nhiều đạo lý quá."
Trần Bình An cười và nói: "Sau này bớt nói những điều vô nghĩa như thế này lại đi. Xung quanh ‘Trần tiên sinh’ của ngươi từ đó đến giờ đến không thiếu những kẻ xu nịnh như thế này ."
Tằng Dịch trên lưng đang đeo một chiếc hộp tre lớn, nghiêng người, cười vui vẻ nói: “Hiện tại chỉ có ta đi cùng với Trần tiên sinh, cho nên muốn nói những lời nịnh nọt chân thành này nhiều hơn, để tránh Trần tiên sinh quá lâu không nghe thấy người ta tâng bốc ta sẽ không quen được.”
Trần Bình An mỉm cười nheo mắt lại, đột nhiên ngồi xổm xuống, thủ pháp điêu luyện, nặn ra một người tuyết cỡ lòng bàn tay, đặt lên hộp tre phía sau Tằng Dịch, khiến cho thiếu niên cao lớn nhìn thấy mà ngơ ngác vô cùng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận