Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 960: Giang Hồ Hiểm Ác (4)

Chương 960: Giang Hồ Hiểm Ác (4)Chương 960: Giang Hồ Hiểm Ác (4)
Chương 960: Giang Hồ Hiểm Ác (4)
Lão nhân phá vỡ không khí nặng nề, há mồm thở dốc, sau đó cười cười, Nhưng yên tâm, chỉ cần lần này ma đầu thát bại quay về, nói vậy vẫn sẽ khiến cho Phù Kê tông coi trọng, ma đầu trong vòng trăm năm, tuyệt đối không dám lại gây sóng gió, Phù Kê tông có hai vị tiên nhân kết thành đạo lữ, một khi chọc giận bọn họ, chỉ cần một người xuống núi diệt giết ma đầu, dễ như trở bàn tay!"
Lão nhân tựa như chưa hết giận, làm động tác lật tay, tăng thêm giọng điệu cười nói: "Dễ như trở bàn tay!"
Ngoài từ đường, Đào Tà Dương lo lắng không thôi.
Nhưng không phải lo lắng Phi Ưng bảo trở thành luyện ngục nhân gian.
Mà là lo lắng lão tổ gia tộc khi mình cỏn nhỏ tuổi nhỏ đã ném mình vào nơi đây, trận này tổn hại quá nặng, làm hại hắn không thể từng bước từng bước trưởng thành trở thành tông sư đệ nhất nhân Trầm Hương quốc.
Hắn muốn thu mỹ nhân mình yêu thương vào trong lòng, cô nương Hoàn Thục hắn chứng kiến từ tiểu cô nương biến thành thiếu nữ, lại biến thành cô gái thướt tha, hắn thật tâm rất thích.
Mỹ nhân, hắn muốn. Giang hồ, hắn cũng muốn.
Nói không chừng về sau còn có cơ hội đi đỉnh núi nhìn ngắm phong cảnh.
Ngẫu nhiên vài lần mượn cơ hội vì Hoàn thị bôn ba giang hò, cùng lão tổ tông lén chạm trán, vị lão tổ kia có lần từng dạy bảo hắn, chỉ cần là thứ mình thích, nên nắm chặt trong tay, thật sự không nắm giữ được, hoặc là dứt khoát đừng nghĩ nhiều, hoặc là trực tiếp hủy diệt. Đào Tà Dương sâu sắc chấp nhận.
Bốn bề vắng lặng, Đào Tà Dương tháo xuống mặt nạ, thần sắc âm tình bất định, thu hồi cõi lòng hỗn độn, cuối cùng thật sự cảm thấy chướng mắt đôi sư tử bằng đá vô dụng từ lâu, trước sau hai đao đánh xuống, chém hai tòa thạch sư chia thành hai nửa, àm ầm ngã xuống đắt.
Sau khi phát tiết những ức chế trong lòng, người trẻ tuổi lập tức tỉnh ngộ chuyện này mình làm quá kém, một khi lão tổ mưu hoa thất bại, không thể không lui về ổ nghỉ ngơi lấy lại sức, mình có hành vi giận dỗi như vậy, thực dễ dàng lộ ra dấu vết đề lại, nếu bị lão gia chết tiệt kia nhận ra điều gì thì sao, vì thế Đào Tà Dương tâm tư kín đáo liền bước nhanh về phía trước, lấy chuôi đao đúc bằng chân khí thuần túy, từng chút một gõ nát pho tượng thạch sư Suy sụp ngã xuống đắt.
Sau đó hắn bước nhanh đi hướng lầu chính Phi Ưng bảo, nửa đường một chưởng vỗ lên trên ngực mình, đánh cho bản thân mồm miệng máu tươi văng khắp nơi, lúc này mới ngưng.
Sơn thượng hung hiểm, gió to người dễ đổ. Giang hồ hiểm ác, nước sâu thuyền dễ lật.
Lòng người phập phồng khó bình. Tâm định và chân thành, khó biết máy.
Đại thế nhân gian, thật ra phần lớn đều được quyết định ở trên núi.
Trên bầu trời cách xa Phi Ưng bảo.
Hai bên đối đầu.
Thắng thua giữa bọn họ gần như quyết định sinh tử tồn vong của tòa Phi Ưng bảo.
Ba thanh bản mạng phi kiếm cộng với hai người thanh niên, lại thêm Phược Yêu tác và đai lưng ngũ sắc quán thân.
Lão nhân đội mũ cao có thể nói thân hãm trùng vây, song không phải vì đối phương người đông thế mạnh, mà chỉ là bị đối phương dùng pháp bảo tưởng như vô cùng tận hao cho đến chết.
Đối mặt hai thanh niên quái vật không biết từ đâu chui ra này, lão nhân đội mũ cao dường như tự biết phải chết, thần sắc tiu nghỉu, tràn đầy cam chịu, chậm rãi nói: "Sớm biết thế này, vừa nãy lúc thiếu niên áo bào vàng kia đâm ta một kiếm, ta sẽ tự động nỗ tung Kim Đan, rồi lấy âm thần sót lại nỗ chết ngươi, rốt cuộc lão phu cũng đang tuổi đỉnh phong, là tu sĩ Kim Đan sắp đạp lên bậc cửa Nguyên Anh, dù cho ngươi tránh qua được cũng tuyệt đối sẽ không dễ chịu, không chừng bộ túi da xinh xắn này cũng bị biến dạng.
Lục Đài gật gật đầu, không hề phủ nhận.
Dư quang nơi khóe mắt lại nhìn chằm chằm vào hai cánh tay lão nhân đội mũ cao, đó mới thật sự là nơi chứa đòn sát thủ của lão già này.
Lão nhân rất già đời, cúi đầu nhìn lại, sách sách nói: "Đều là thứ tốt a."
Lão nhân nhìn quanh bốn phía, có phần lạc mịch, nói: "Khi xưa nếu không phải cao đồ của một vị lão tổ Thái Bình sơn nhăm nhe Ngũ Nhạc quan, ta lại không nguyện hai tay dâng lên, thì làm gì luân lạc tới tình cảnh hôm nay, hắn đòi hỏi mà không được mới tư thông tán tu, bỏ tiền mời bọn họ đại khai sát giới, giết sạch thân bằng hảo hữu của ta, không chừa một ai..."
Nói tới đây, lão nhân hắc hắc mà cười: "Lão phu cũng không phải ăn chay, liền tìm cơ hội mổ hai tên tu sĩ Long Môn cảnh của bọn chúng, đó đều là thiên tài chân chính, không khác hai người các ngươi là mấy, nếu may mắn, rất có hi vọng sẽ chen thân Nguyên Anh cảnh, còn Kim Đan cảnh là chuyện chắc như đỉnh đóng cột. Thế nên Thái Bình sơn mới giận điên lên, không thèm để ý tới phong độ nữa, ở ngoài sáng là một tên thanh niên Kim Đan chém giết tay đôi với ta, cuối cùng giết cho ta cảnh giới đại ngã, sự thực thì sao? Ha ha, hay cho Thái Bình sơn, sau lưng tên thanh niên Kim Đan kia lại đứng sừng sững một vị Nguyên Anh địa tiên, mục đích là muốn ta luyện chiêu với tên thanh niên Kim Đan kia, vừa có được thanh vọng giết được Kim Đan là ta, đồng thời giúp hắn ổn định củng cố cảnh giới, nói mỹ miều là vật tận kỳ dụng, các ngươi nói đám danh môn chính phái kia có lợi hại hay không?" Tàm nhìn Lục Đài vượt qua Bồ Đoàn lão nhân, trông hướng Trần Bình An ở phương xa.
Hắn có thể thoải mái nói chuyện cùng Trần Bình An, hơn nữa bảo đảm sẽ không bị tất cả tu sĩ trong ngũ cảnh nghe trộm, Trần Bình An lại không cách nào hồi đáp, thủ đoạn ngưng âm thành tuyến của võ nhân giang hò, bách tính thị tỉnh cảm thấy rất thần kỳ, nhưng ở trong mắt tu sĩ trên núi, chẳng qua là thứ thủ pháp hạ thừa vụng về, bởi thế nếu Lục Đài muốn biết quyết định của Trần Bình An, hai bên đành phải giao lưu bằng ánh mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận