Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1111: Cầu Vàng Trên Sông (2)

Chương 1111: Cầu Vàng Trên Sông (2)Chương 1111: Cầu Vàng Trên Sông (2)
Chương 1111: Cầu Vàng Trên Sông (2)
Trong số người thế hệ này của Diêu thị, Diêu Lĩnh Chi có thiên phú võ học nhất, quan cảm với Tràn Bình An rất phức tạp, đã cảm ơn lại kính sợ, đáy lòng còn có chút không phục, lại là thiếu nữ đang tuổi thanh xuân, cho nên không muốn đi theo Diêu Tiên Chi đến bên cạnh Trần Bình An.
Trần Bình An lúc trước đã từng cưỡi ngựa, ở trong Ngẫu Hoa phúc địa, còn từng cùng lão đạo nhân cưỡi lừa, cho nên biết tiên sinh kể chuyện cùng trên diễn nghĩa, những cái gọi là ngày đi ngàn dặm kia đều là lừa người. Vương triều thế tục bình thường, dịch trạm truyền báo quân tình khẩn cấp quả thật có thể đi suốt tám trăm dặm, nhưng cần đổi người hơn nữa thay ngựa, trên dịch lộ va chết không ai phải chịu trách nhiệm, chỉ là đi một chuyến như vậy, thường thường ngựa tốn thương rất nặng, mặc dù đóng vó ngựa, vẫn có thể sẽ trực tiếp chạy tới mức vó ngựa vỡ nát. Quan lại dịch trạm phụ trách tiếp đãi ven đường, cùng với nha môn quận huyện địa phương chỗ dịch trạm đều rất quan tâm để ý, dù sao cũng là đại tướng quân có chữ Chinh đứng đầu, lão gia chủ thiết ky Diêu gia, hơn nữa đây còn không phải cởi giáp về quê làm ruộng gì, mà là vào kinh thành nhậm chức Binh bộ Thượng Thư, thiên tử nễ trọng, từ rường cột biên quan thành trụ cột triều đình, Diêu lão tướng quân vươn một ngón út, nhắm chừng có thể dí chết mấy huyện lệnh nhỏ, ai dám không để ý?
Diêu Trấn nghênh đón đưa tiễn, mệt mỏi xã giao, chưa nói tới có bao nhiêu nhiệt tình đối với quan viên địa phương, nhưng cũng chưa từng toát ra chút ương ngạnh uy phong gì, gần như sẽ không từ chối bất cứ một vị Thứ Sử nào mở tiệc chiêu đãi, về phần quận thủ thịnh tình mời, ngẫu nhiên sẽ mượn cớ chối từ, huyện lệnh đương nhiên là không có lá gan này, tự tiện triển khai đón gió tây trần cho Thượng Thư.
Trần Bình An không tham gia những bữa tiệc này, Bùi Tiền trái lại muốn vót nhọn đầu chui vào bên trong, có lần chỉ là sau khi nghe Diêu Tiên Chi kể tên các món ăn, đã bắt đầu thèm, sắp chảy nước miếng. Kỳ quái là, Diêu Trấn mỗi lần đều sẽ mang theo Diêu Lĩnh Chi, Diêu Tiên Chi, chỉ bỏ qua vị Diêu Cận Chi giống như xem thùng xe là nhà cao cửa rộng kia.
Lần này đi ngang qua một quận thành không nỗi tiếng lắm, vậy mà lại huy động quét đường dọn phố rộn ràng đón khách, Trần Bình An vẫn như cũ không tham dự, chỉ là mang theo hai người Bùi Tiền Chu Liễm rời khỏi dịch trạm, tính mua một ít vật vụn vặt, ví dụ như một chiếc trâm ngọc. Nhưng Diêu Cận Chi phá lệ rời khỏi phòng xá dịch trạm, muốn theo bọn Trần Bình An cùng đi dạo phố.
Nàng vẫn như cũ đội chiếc nón che trang nhã kia, thật ra trước đó mỗi khi đội ngũ dừng lại, chỉ cần không có người ngoài, Diêu Cận Chi sẽ tháo nón che. Trần Bình An từng thấy khuôn mặt của nàng nhiều lần, quả thật bộ dạng xinh đẹp, dung mạo còn hơn nữ tử kiếm tiên Tùy Hữu Biên, Chu Liễm từng nói đùa, Diêu cô nương tướng mạo nghiêng nước nghiêng thành như vậy, trong mấy chục năm ở Ngẫu Hoa phúc địa Chu Liễm hắn làm uy làm phúc chưa từng gặp được một người nào như vậy, nghe nói về sau có tiểu cô nương tên là Đồng Thanh Thanh của Kính Tâm đình, không biết có thể so sánh với Diêu Cận Chi hay không, lúc ấy Trần Bình An gật đầu nói có.
Chu Liễm liền nói nhan sắc nữ tử thế gian, nếu lấy trăm quan tiền tính toán, Diêu Cận Chi cùng Đồng Thanh Thanh, như thế nào cũng nên được hơn chín mươi quan tiền.
Trần Bình An không muốn ở sau lưng nghị luận diện mạo người khác, trong lòng chỉ có một ý tưởng, đó là những nữ tử này ngày thường tận thiện tận mỹ, chỉ là trăm quan tiền, ở trong lòng hắn, Diêu cô nương phải là tiền Cốc Vũ, tiền Kim Tĩnh.
Cho nên Trần Bình An nhìn thấy Diêu Cận Chi cô nương, cũng chỉ là gặp thì nhìn mà thôi.
Trần Bình An muốn mua cây trâm, Diêu Cận Chi nói là quận thành có ngõ Hài Nhi chuyên môn bán đồ chơi quý giá đồ cổ, nàng biết được từ nguồn tin vỉa hè, muốn ở bên đó tìm kiếm ngói úp, cùng một loại tiền mừng tuổi cổ xưa tên là Hoài Kính, Chu Liễm thì yêu thích chí quái, về phần Bùi Tiền, chỉ cần là vật đáng giá, nó đều thích, đều muốn, chỉ là đi theo bên người Trần Bình An, tựa như tính tình hung ác nham hiểm trời sinh cũng bị mài mòn đi hơn phân nửa, cả ngày chỉ cầu Trần Bình An để nó làm tiên sinh phòng thu chi, tựa như Chung Khôi ở quán trọ, cho dù trong túi chỉ có mấy lượng bạc vụn, nó đã hài lòng rồi.
Trần Bình An căn bản mặc kệ nó, thắt lưng có mười quan tiền, sột soạt vang rung áo, chính là nói Bùi Tiền.
Quận thành này vì nghênh đón Diêu Trấn đã tốn rất nhiều tâm tư, Diêu Cận Chi ở đi trên đường ởi ngõ Hài Nhi, giải thích nguyên do trong đó cho Trần Bình An, quận thủ vốn xuất thân biên quân Diêu gia, gặp được cơ duyên, sau khi rời khỏi biên quân, bắt đầu ở trên địa phương leo lên con đường làm quan, nghe Tam Gia quán trọ nói năm đó là một người trẻ tuổi rất có chí hướng.
Đi vào ngõ Hài Nhi, một con đường thật dài, cửa hàng loại nào cũng có, trừ cửa hàng hẳn hoi, còn có nhiều kẻ chỉ đeo hành lý, bộ dáng tú tài nghèo kiết hủ lậu, quá nửa là gia đạo sa sút, lắm la lắm lét, quá nửa là vật trong hành lý lai lịch bất chính, đi con đường bàng môn, hoặc dứt khoát là đầu trộm đuôi CƯỚP.
Trên đường, những giao dịch trong hành lý không thể để lên mặt bàn này làm Trần Bình An cảm tháy rất thú vị, hai bên sau khi có ý đồ mua bán, sẽ đi tới một góc yên tính, cũng không nói ở ngoài miệng về số tiền, chỉ ở trong tay áo so sánh giá tiền, Diêu Cận Chi mĩm cười nói hành động này được diễn xưng là "Lung trung đối", trừ động tác tay riêng biệt liên quan tượng trưng đồng tiền, bạc, con số cũng có chú ý, ngón trỏ gập thành hình móc chính là chín, ngón trỏ ngón giữa xếp lên nhau là mười.
Ở ngõ Hài Nhi này, ba người bọn Trần Bình An đều có thu hoạch, trừ Bùi Tiền.
Diệu Cận Chi được như ý nguyện, mua một đống đồng tiền cổ xưa của các triều đại, được vinh dự gọi là Danh Tuyền, giá có cao có thấp, thế này còn chưa là gì, khi Diêu Cận Chi ở một cửa hàng nhỏ tìm thấy máy miếng ngói úp, có hoa văn Thao Thiết, viết lời tốt lành, còn có cả bộ ngói úp tứ thần, cho dù cách nón che lụa trắng, Trần Bình An cũng có thể cảm thụ được niềm vui ngoài ý muốn của nàng.
Sau khi ra ngoài nàng liền có thêm một bọc đò, Trần Bình An nói câu khách khí đeo giúp, Diêu Cận Chi vội vàng từ chối.
Chu Liễm mua hai quyển tài tử giai nhân khoác lớp bìa chuyện ma quái.
Trần Bình An thì mua một cái trâm gài tóc bạch ngọc ly long, thân sạch sẽ, không có chữ tiện, hoa văn rồng ngắn gọn mượt mà, Trần Bình An nhất kiến chung tình, lại cảm thấy hơi đắt, chưởng quây thế mà ra giá tám mươi lương bac. nói đây là bút tích của một vị đại gia chế ngọc tiền triều, chỉ là không có đề tên mà thôi, bằng không ba trăm lượng cũng không bán. Nếu là lúc ấy cầu học Đại Tùy, Trần Bình An quay đầu bỏ đi ngay, nhưng hôm nay, khẽ cắn môi nhưng vẫn sẽ mua lắy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận