Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 783: Có Người Đưa Kiếm Có Người Chờ

Chương 783: Có Người Đưa Kiếm Có Người ChờChương 783: Có Người Đưa Kiếm Có Người Chờ
Chương 783: Có Người Đưa Kiếm Có Người Chờ (5)
Ở trong này, hầu như toàn bộ nữ tử, đều hy vọng gả cho nam tử cao hơn kiếm thuật so với mình, nếu nam tử chết trận, nàng liền theo sau, để lại con cái.
Thế gian bất cứ bài thơ ca biên thùy nào được người ta ưa thích cũng không thể so sánh được với chiến sự nơi này.
Thậm chí nếu có người ngoài lộ ra vẻ bi tráng thảm thiết, bọn họ ngược lại sẽ cười nhạt, loại chuyện này, có gì ghê gớm chứ?
Trận đại chiến sự thứ hai tạm dừng một thời gian, tòa thành trì phương Bắc Kiếm Khí Trường Thành này lại một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh. Trong thành cũng có tiểu kiều nước chảy đình viện sâu sâu, có nhà cao cửa rộng phủ đệ thạch sư tọa trấn, có cao lầu kiều diêm kiếm phô lâm lập, cũng có từng mái nhà tranh đơn sơ tổ tôn đồng đường.
Ở một tửu quán bên phố, có sáu người ngồi vây quanh bàn, một cô gái anh khí mi như hiệp đao, cùng một cô gái thần sắc chất phác cụt một tay ngồi trên chiếc ghế dài, người sau dáng người thấp bé nhỏ nhắn, nhưng mà lại đeo một cây kiếm lớn làm người ta le lưỡi.
Một nam tử cập quán (°) tuổi tác lớn nhát, bộ dáng tuần lãng, nhưng mà một thân kiếm khí ngưng tụ lại như thực chát, bên hông bội kiếm, mơ hồ tản mát ra một cỗ hạo nhiên khí.
(*) Tuổi cập quán tức là tuổi đội mũ, ý chỉ rằng người con trai ở tuổi này là đã thành niên.
Một thiếu niên mập mạp cười tủm tỉm uống từng hớp rượu nhỏ, ngồi xếp bằng trên một chiếc ghế dài, mông rất lớn, mặt ghế rát hẹp, cho nên hắn ngồi không được thoải mái máy, thường xuyên phải xoay tới xoay lui, thanh kiếm đặt ở trên hai chân kia, tuy ở trong vỏ, nhưng mà tử điện quanh quấn, rung lên xèo xèo, có vài điện quang tạc liệt bắn lên trên bụng, thiếu niên mập mạp sẽ lập tức rùng mình một cái, hít một hơi khí lạnh.
Ngồi bên cạnh hắn là một thiếu niên da đen như than, mặt đầy sẹo xấu xí, thanh kiếm huyền bội, tên cũng rất kiều diễm son phán, tên là Hồng Trang.
Ngồi đối diện thiếu niên xấu xí là một thiếu niên dung nhan tuấn mỹ, bên hông trái phải đều huyền bội một kiếm, chỉ là kiếm không có vỏ, thân kiếm viết hai chữ "Vân Văn" bằng chữ triện theo phong cách cổ xưa.
Sáu người này, kề vai chiến đấu trong trận đầu chiến dịch, chỉ là lần đó, bọn họ thiếu một bằng hữu tên là Khúc Khúc.
Lúc này đây, vận khí tốt hơn một chút, sáu người trừ mỗi người bị thương, cũng không có người nào bỏ mình chết trận, nhưng chỉ đội Kiếm Sư của bọn họ, hai vị kiếm tu mười cảnh nội lực thâm hậu, đã không thể còn sống trở lại Kiếm Khí Trường Thành, không thể đi xuống đầu tường quay về nhà.
Thiếu niên mập mạp thích uống rượu, càng thích mời rượu. Thiếu niên tuấn mỹ họ Đồng, giống như thích nhất là mắng thiếu niên mặt sẹo xấu xí kia.
Cô gái cụt một tay thích thi thoảng liếc mắt nhìn vị nam tử cập quan.
Cô gái anh khí lại thích một mình uống rượu, một mình ngây người, nhưng mà ngay cả khi nàng suy nghĩ xuất thần, cũng tuyệt đôi không có chút cảm giác nhu nhược.
Cũng giống như không giảm bớt thần khí oai hùng.
Sau đó có hai cô gái tuổi ước chừng mười tám mười chín ởi tới, một người ngồi ở bên cạnh thiếu niên xấu xí, ba người chen chúc trên một chiếc ghế dài, làm hại thiếu niên mập mạp chỉ đặt được nửa mông trên ghế, vô cùng khốn khổ. Thiếu niên họ Đống cũng không dám mắng thiếu niên xấu xí, sợ hãi rụt rè, hình như rất sợ đối diện tỷ tỷ mặt tròn hòa khí vui vẻ kia.
Cô gái thanh tú cằm nhọn khác, không chút do dự ngồi ở bên cạnh thiếu niên tuấn mỹ, để cho người sau không nhịn không được liếc mắt khinh thường, nghĩ rằng cô nàng mặt mũi xinh đẹp không bằng ta kia, cũng không biết xấu hỗ muốn trở thành bạn chung giường với ta sao?
Sau khi tỷ tỷ mặt tròn hỏi chuyện, mới biết được thì ra nam tử cập quán kia đã chấm dứt lịch luyện, phải lập tức quay về Nho gia Học cung Trung Thổ Thần Châu, đến lúc đó sẽ từ hiền nhân trở thành quân tử.
Hắn tháo xuống thanh "Hạo Nhiên Khí" kia, đặt lên bàn, nói đây là A Lương đưa cho kiếm tu của Kiếm Khí Trường Thành, không phải đưa cho hắn, cho nên phải lưu lại.
Thiếu niên mập mạp tươi cười rạng rỡ, cũng không phải là một ngày hai ngày hắn thèm nhỏ dãi thanh kiếm đó, cho nên nhanh chóng gật đâu, liên thanh khen ngợi nam tử Nho gia Học cung giảng nghĩa khí biết quy củ, hoan nghênh về sau lại đến, hắn nhất định hoan nghênh hai tay hai chân.
Cô gái chất phác cụt một tay phá lệ mở miệng, nói hắn hai lần tử chiến, chém giết nhiều Yêu tộc trong ngũ cảnh như vậy, có thể mang Hạo Nhiên Khí đi.
Thiếu niên tuấn mỹ căn bản không quan tâm đối với chuyện này, nhìn trái nhìn phải, xem có người quen nào đi đường có thể giúp hắn thanh toán trả tiền hay không.
Thiếu niên xấu xí chỉ lo vùi đầu uống rượu, cô gái mặt tròn là tỷ tỷ hắn liền khuyên hắn uống ít thôi, thiếu niên than đen ngoảnh mặt làm ngơ, thần sắc cô gái có chút bát đắc dĩ.
Cô gái anh khí giải quyết dứt khoát,"Láy đi."
Mọi người cũng không dị nghị gì.
Dù cho chỉ có một bàn người, có người sắp là quân tử Học cung, còn có người họ Đồng, họ Trần.
Nếu như lại có người họ Tè.
Như vậy ba dòng họ ở Kiếm Khí Trường Thành đều có ở đây.
Thiếu niên tuần mỹ đột nhiên nhíu nhíu mày, nói thầm thì: "Đi như thế nào cũng có thể gặp phải phân chó j bậy."
Trên ngã tư đường có một nhóm người, phần nhiều là đệ tử trẻ trung chưa đến hai mươi tuổi, mỗi người kiếm ý hùng hậu, sát khí mười phần.
Thực đúng dịp, người cầm đầu trong đó vừa hay lại mang họ Tè, phía sau lưng đeo một vỏ hai kiếm, thân hình cao lớn, khí thế lăng nhân.
Hắn dẫn đầu đi ra khỏi đội ngũ, đi tới bên cạnh tửu quán, nhìn đăm đăm về phía cô gái anh khí kia, tận lực không đề cho mình có vẻ khí thế bức nhân, giọng điệu hòa hoãn cười hỏi: "Trữ Diêu, khối trảm long đài của nhà cô, rốt cuộc có bán hay không? Giá tốt thương lượng, nhà của ta khẳng định có thể sẽ không mua hố của ngươi, hơn nữa, cha mẹ ta cùng cha mẹ cô là giao tình thế nào, cô hiểu rõ hơn so với ai khác, nếu không phải gia gia của ta ngăn trở, năm đó chúng ta kém chút nữa đã thành oa nhi thân (*), đúng không?”
(*) hôn nhân khi còn trong nôi
Cô gái anh khí cũng không ngắng đầu lên,"Cút."
Nam tử họ Tề cũng không tức giận, xoa xoa cằm, xoay người bước đi, dứt khoát.
Trong đội ngũ có người tức giận bất bình, tiếng nói không lớn, kỳ quái nói: "Có người chính là phúc khí tốt, cha mẹ đều là đại kiếm tiên, nhưng thật lợi hại, lợi hại đến thiếu chút nữa hại chúng ta thua mất cả tòa Kiếm Khí Trường Thành, chậc chậc he he.”
Cô gái anh khí thờ œ không quan tâm.
Nhưng mà trên bàn rượu, mọi người đều đột nhiên đứng dậy, đến ngay cả vị Học cung quân tử tới đây lịch luyện, đều cầm lên thanh Hạo Nhiên Khi.
Thiếu niên mập mạp nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng dày,"Ui, mới vừa nói gì, đại gia ta không nghe rõ, lặp lại lần nữa?"
Thiếu niên tuấn mỹ đã trực tiếp chửi ầm lên: "Thằng oắt con, đậu má tổ tông mười tám đời nhà ngươi!"
Hắn liếc mắt nhìn cục than đen đối diện,"Nói xem? Ai lên trước?"
Thiếu niên xấu xí trực tiếp nhát, bả vai run lên, vung khỏi trói buộc của tỷ tỷ, rút kiếm đi về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận