Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 931: Trên Núi Dưới Núi (2)

Chương 931: Trên Núi Dưới Núi (2)Chương 931: Trên Núi Dưới Núi (2)
Chương 931: Trên Núi Dưới Núi (2)
Lục Đài búng tay một cái, Châm Tiêm Mạch Mang hai thanh phi kiếm bản mạng quay trở về khí phủ.
Trong tay có thêm chiếc trúc phiến, nhẹ nhàng quạt mát, vui vẻ cười nói: "Ai cho ngươi để đám tạp ngư đó bỏ chạy..."
Trần Bình An tức giận đến muốn đá cho y một cước.
Nhưng mà Lục Đài bỗng nhiên cong thắt lưng, đưa tay che miệng lại, máu tươi chảy ra giữa những khe hở.
Đuổi giết một tu sĩ Long Môn cảnh cáo già có được Phương thốn vật, không được coi là quá khó khăn, nhưng mà muốn tiệt sát, sợ là chỉ có Kim Đan cảnh tu sĩ mới làm được.
Cho nên cái giá Lục Đài phải trả chắc chắn không nhỏ.
Trần Bình An đưa ra hai ngón tay, nắm lấy một góc nơi chiếc pháp bào Kim Lễ trên người, giật nhẹ một cái, chính là trực tiếp "lột" ra cả chiếc pháp bào Kim Lễ, nhẹ nhàng vứt cho Lục Đài thân hình khẽ run, nhíu mày nói: "Mặc vào thử xem, ta đã triệt hồi cám chế bên trên áo choàng.”
Lục Đài đưa tay bắt lấy chiếc pháp bào màu vàng. không thấy y có động tác gì, Kim Lễ trong nháy mắt đã được mặc lên trên người.
Y đặt mông ngồi trên đất, hít sâu một hơi, ngồi xếp bằng, dùng một ngón tay chà mạnh đôi môi màu đỏ tươi, hùng hùng hổ hổ, nhưng mà dù vậy, vẫn không khiến cho người ta cảm thấy thô bỉ gì hết,"Nếu không phải vì phải luôn cam đoan giữ được chiến lực đỉnh phong, xem những đan dược cùng quỳnh tương như bánh bao nước trà, sao phải chật vật như vậy, khoản mua bán này, nếu như hai ta mỗi người một nửa Phương thốn vật của Mã Vạn Pháp, ngươi lời to, còn ta thì mệt chết."
Trần Bình An ngồi ở bên cạnh, tùy tay cắm thanh kiếm Sỉ Tâm xuống đất, tức giận nói: "Thanh bội kiếm của Đậu Tử Chi phải thuộc về ta, những gì còn lại ngươi cứ giữ lấy là được, '
Lục Đài trợn tròn ánh mắt, thở phì phì nói: "Thanh kiếm này mới là thứ đáng giá nhất đó, võ đạo tông sư Luyện Thần cảnh đều dùng nó! Trước kia Đậu Tử Chi vì có được pháp bảo này, chắc chắn đập nồi bán sắt, nói không chừng đã táng gia bại sản, lần này mới có thể bị Mã Vạn Pháp kêu đi cướp của người khác." Trần Bình An nhếch miệng cười,"Ta không quan tâm mấy chuyện này.”
Lục Đài sau khi mặc Kim Lễ vào, khí tức ổn định hơn rất nhiều,"Tốt rồi, chúng ta khôi phục lại bàn cờ."
"lrận pháp tên là Bàn sơn trận mà trận sư kia bố trí, có thể làm cho những ai rơi vào trong đó, hồn phách lưu chuyển ngưng trệ, tựa như đang gánh một ngọn núi, đối phó Luyện khí sĩ dưới Kim Đan cảnh rất hữu dụng. Những cờ xí nhỏ này, phẩm tướng cũng không cao, chẳng qua số lượng nhiều, cũng đáng giá chút tiền."
"Trên đường ta về đây. vừa vặn gặp phải lão đạo nhân phù lục số xui xẻo kia, lão gia này thiếu chút nữa bị Châm Tiêm chém thành hai nửa, sợ tới mức nhanh chóng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nước mắt nước mũi tèm lem, ta mới bắt hắn giao ra toàn bộ bảo bối giữ nhà, lão gia này sao chịu đồng ý, quyết chống cự, liều mạng cùng ta, ta đành phải kết liễu tính mạng của hắn, hơn nữa điều tra thần hồn lão đạo nhân, có dấu Phương thốn vật hoặc là pháp bảo luyện hóa hay không, lúc này mới khiến cho đã bị thương càng thêm bị thương.” "Đáng tiếc chỉ có được bản (Bạch ngư phù lục) này, thì ra phù lục giam cầm hai thanh phi kiếm của ngươi, chính là tinh hoa tinh túy của bản phù thư này, tên là 'Khô tỉnh phừ', phù này phẩm trật không bằng 'Kiếm Sao phù' cùng 'Phong Sơn phù ta nói, nhưng mà cũng coi như khá thú vị, ta mang về gia tộc, để vào tàng thư lâu, cũng coi như lập được một công.”
"Nếu như ngươi giết lão đạo nhân, đồ vật chúng ta chia mỗi người một nửa, ta sẽ không tăng thêm thương thé, ta liều nửa cái mạng giết chết lão đạo nhân, vẫn phải chia một nửa cho ngươi, ngươi nói thử ta có tức giận hay không?” Trần Bình An nói: "Tu sĩ tà đạo kia ra tay bát cần, lúc nãy nơi này âm khí tận trời, khói đen cuồn cuộn, nếu không phải có pháp bào này, thiếu chút nữa không ngăn được nó, nếu không tòa thành kia sẽ bị chúng ta hại thảm, chẳng phải là bị hại như cá cùng trong chậu, vô duyên vô cớ bị một hồi tai bay vạ gió."
Lục Đài giơ ngọc hốt trong tay lên,"Miếng ngọc hốt màu xanh đậm này, chất liệu còn quý hiếm hơn so với Cốc Vũ tiền, có thể ngộ không thể cầu, cho nên so với phương thốn vật tầm thường, giá phải cao hơn không ít. Những thứ bên trong, thật ra không quá thần kỳ, vàng bạc tài bảo thế tục, một đống đồ chơi đồ cổ quý hiếm, ánh mắt cực kém, đồ dỏm vô số, máy bình đan dược cũng không ra sao, gom hết lại quy ra tiền, bỏ qua bản thân ngọc hốt không nói, cũng chỉ ước chừng một vạn đồng Tuyết Hoa tiền, cùng là của cải của một Long Môn cảnh, Đồng Diệp Châu quả thật xa xa không bằng Trung Thổ Thần Châu."
Trong lời nói của Lục Đài, tràn ngập tiếc nuối.
Cùng với một phần tự hào khi mình thân là người của Trung Thổ Thần Châu.
Tưa như có môt vài người thân là kiếm tu, đối đãi Luyện khí sĩ khác, hay có vài người đến từ bắc Câu Lô châu, đối đãi Đông Bảo Bình châu.
Cho dù là Trần Bình An, lần đó giữa trời gió tuyết nơi biên quan, gặp được Đại Ly tinh ky thám báo thể hiện thiện ý, sau khi tiểu đồng áo xanh cùng nữ đồng váy hồng nói binh nghiệp quan binh Hoàng Đình quốc gần như thối nát suy yếu, Trần Bình An cũng thấy âm thầm vui vẻ.
Trần Bình An bát đắc dĩ nói: "Ngươi nói một vạn đồng Tuyết Hoa tiền? !"
Lục Đài hỏi ngược lại: "Chứ nhiêu?" Trần Bình An nhớ rõ chiếc côn thuyền Đả Tiếu sơn Câu Lô châu kia, trong mấy trăm năm trở lại đây, máy món pháp bảo đồ vật có giá cao nhất, một hai vạn Tuyết Hoa tiền.
Đối với cặp tỷ muội kia mà nói, cũng giống như Trần Bình An khi còn học việc nơi lò gốm, nghe thấy Lưu Tiện Dương thần thần bí bí nói tòa nhà lớn nơi phố Phúc Lộc kia, giá trị máy ngàn lượng bạc.
Lúc ấy, ngay cả bạc vụn Trần Bình An cũng chỉ được nhìn thấy có máy lần.
Cũng không biết sau lần đó, số lần Xuân Thủy Thu Thực được nhìn thấy Cốc Vũ tiền có nhiều hay không.
Lục Đài bận rộn dựa vào linh khí Kim Lễ ẩn chứa để chữa thương, không phát hiện Trần Bình An thần sắc buồn bã, hừ lạnh nói: "Chém giết liều mạng cùng Mã Vạn Pháp, chiếc Ngũ sắc tác của ta tổn hại nghiêm trọng, những pháp bảo hộ thân khác cũng đã hoàn toàn bị hủy, không đề cập tới giá sửa chữa Ngũ sắc tác, biết những món sau giá trị bao nhiêu tiền không?”
Lục Đài trừng mắt nhìn,"Tính toàn bộ bảo vật trong Phương thốn vật thuộc về ta, cộng thêm những trận pháp cờ xí linh tinh vụn vặt, ta miễn cưỡng không lỗ, kiếm được chút xíu."
Trần Bình An liếc nhìn y, nói: "Ngươi kể thiếu bản Bạch ngư phù lục) có thể thu vào gia tộc thư lâu.”
Lục Đài "bừng tỉnh đại ngộ","Ha ha, quên mát."
Trần Bình An chỉ chỉ Phương thốn vật trong tay y,"Còn có ngọc hốt này, nói lui một bước, ngươi ta thật sự chia mỗi người một nửa, bán khối ngọc hốt giá trị bao nhiêu tiền? Một chiếc Phương thốn vật, chắc chắn sẽ không rẻ ha?"
Lục Đài giận dữ nói: "Trần Bình An! Bị thương nặng như vậy, ngươi còn không cho ta khóc than a2”
Trần Bình An chỉ vào Mạch Mang, nói: "Ta đã nói trừ thanh kiếm này, tất cả đều thuộc về ngươi, ngươi cứ vòng vo như vậy, rốt cuộc có ý đồ gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận