Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1316: Đánh Cờ Xong Chép Sách Xong (4

Chương 1316: Đánh Cờ Xong Chép Sách Xong (4Chương 1316: Đánh Cờ Xong Chép Sách Xong (4
Chương 1316: Đánh Cờ Xong Chép Sách Xong (4) Trần Bình An nhìn một màn này, tuy ngôn ngữ không thông, nhưng hắn vốn xuất thân ngõ Nê Bình loại nơi nghèo khổ này, biết rõ tầng dưới chót phố phường va chạm ra sao, hiểu được những việc lông gà vỏ tỏi chậm rãi mài mòn lòng người này, cho nên Trần Bình An đại khái đoán ra, đợi đứa nhỏ kia lớn tuổi hơn một chút, chỉ sợ sẽ biết nỗi chua xót riêng của cha mẹ nó nhỉ, có thể ở trường tư học tập sẽ dụng công hơn chút, có thể nụ cười bình thường sẽ giảm bớt rất nhiều, có thể sẽ cảm thấy phụ thân đội trời đạp đất trong cảm nhận, thì ra có chút uất ức, sẽ như mẫu thân cùng chán ghét y, nhưng cũng có khả năng sẽ ở hôm nay trên đường về nhà, sẽ giúp cha nó cầm dải thịt kia, sau đó cha mẹ nó sẽ hòa hảo như lúc ban đầu, cảm thấy cuộc sống xét đến cùng vẫn là có thể sống được.
Đều có khả năng.
Bùi Tiền ở trong phòng của mình chép sách.
Chép sách xong, nó lặng lẽ đứng ở bên kia cửa, nghe lén động tĩnh bên ngoài.
Chỉ là đợi rất lâu cũng chưa nghe được tiếng bước chân.
Nó bèn ngồi tựa lưng cửa phòng, nhìn mũi chân.
Lúc ban sơ, còn chưa quen đi đường núi, lòng bàn chân tràn đầy bong bóng nước, nó lại không dám lấy gai đâm thủng.
Có người ngồi xổm bên cạnh nó, giúp nó chọc thủng từng cái một, lại bôi chút thảo dược giã nát, không còn đau nữa.
Trong lúc Bùi Tiền ngây người, ngoài cửa vang lên một giọng nói quen thuộc, hỏi: "Hôm nay chép sách chưa?”
Bùi Tiền lập tức nhảy cẵng lên, la lớn: "Chép xong rồi!"
Tiếng bước chân dần dàn đi xa, sau đó là tiếng đóng cửa nhẹ nhàng cách vách.
Tùy Hữu Biên sẽ không mở cửa cho Thôi Đông Sơn, cho dù Thôi Đông Sơn nói với cô, hắn có thể khiến cho kiếm thuật và kiếm ý, thậm chí là kiếm đạo của cô đều cất cao ba thước, để Tùy Hữu Biên tương đương tự dựng có thêm một kiếm phôi tên gia, Tùy Hữu Biên vẫn không thay đổi chủ ý.
Thôi Đông Sơn ở ngoài cửa xoa cằm, mới thay đổi con đường, hỏi Tùy Hữu Biên có muốn biết kiếm tiên thật sự của Hạo Nhiên Thiên Hạ, phong thái rốt cuộc là như thế nào hay không. Tùy Hữu Biên vẫn thờ ơ, ở trong phòng dùng một khối Trảm Long Đài mài luyện Sỉ Tâm Kiếm, khối Trảm Long Đài này cô mua từ bên Trần Bình An, lúc cầm tới tay thì chỉ còn dày bằng bàn tay, xem ra phi kiếm Mùng Một Mười Lăm đã “ăn” còn sót lại.
Si Tâm Kiếm tuy vốn là một món pháp bảo do tu sĩ tiên gia đúc, hơn nữa còn có khả năng đề cao phẩm tướng, nhưng xét đến cùng không phải phi kiếm bản mạng do kiếm tu thai nghén ra, vẫn được coi là phạm trù vật chết, cho nên không giống hai thanh phi kiếm kia của Trần Bình An, có thể ném ra Trảm Long Đài rồi thì không cần quan tâm nữa, chuyện Tùy Hữu Biên rèn luyện Si Tâm Kiếm, cần hao phí tâm thần đánh giá.
Lúc mài kiếm, ánh lửa văng tung tóe, bắn ra tinh hỏa năm màu huyền diệu khó giải thích, Tùy Hữu Biên chỉ biết Trảm Long Đài được coi là đá mài kiếm quý giá nhất thế gian, về phần nguyên do trong đó, tạm thời không biết. Nhưng lấy quá trình mài kiếm của Trảm Long Đài, khiến Tùy Hữu Biên được lợi rất lớn, kiếm khí nhỏ bé tinh diệu lưu chuyển, như mây tụ mây tan, một số hoa văn linh động nào đó mơ hồ bất định, trên mũi kiếm chợt lóe rồi biến mắt, bộc lộ hào quang sắc bén.
Như vật mài luyện, trừ pháp kiếm Si Tâm, còn có kiếm tâm vốn là sáng bóng trong suốt của cô.
Thôi Đông Sơn thấy kỳ quái, kẻ gọi là nhân vật kiếm si "chí tình tại kiếm" như Tùy Hữu Biên, không gặp được một trăm cũng có máy chục, tâm tính thật ra là đơn giản nhất, nói dễ nghe chút gọi là thần ý chân thành, nói khó nghe chút chính là đầu óc cứng ngắc, không biết vòng vo, gọi mỹ miều kiếm đạo tự hành. Hơn nữa nhìn cô cả ngày ôn dưỡng kiếm khí, điều truy cầu thật sự, lại là kiếm ý, không phải là thứ đám kiếm sư theo đuổi, Tùy Hữu Biên rõ ràng có ý từ võ phu chuyển thành luyện khí sĩ, lập chí trở thành hàng ngũ kiếm tiên đứng đầu Hạo Nhiên Thiên Hạ, hơn nữa là người phụ nữ khờ ngốc cho rằng thiên địa quay chung quanh ta, theo lý thuyết không nên trắc trở như thế mới đúng. Thôi Đông Sơn bị đóng sập cửa vào mặt tạm thời không có cách nào làm gì cô, nếu là Tạ Tạ, đã sớm phá cửa mà vào tát cho một cái, nhưng Tùy Hữu Biên có Trần Bình An làm bùa hộ mệnh, Thôi Đông Sơn khó tránh khỏi bó tay bó chân, nhiều thủ đoạn tinh diệu dạy dỗ lòng người không thi triển được, chỉ đành rời khỏi.
Hắn thật ra còn có một chuyện, chỉ cần nói ra, Tùy Hữu Biên không thể không động lòng, chỉ là hắn tạm thời còn chưa muốn lật tây.
Quay về phòng mình, sau khi đóng cửa lại, Thôi Đông Sơn dậm chân thật mạnh, triệu ra thổ địa công bản địa, là phụ nhân đẫy đà trang điểm xinh đẹp, thật sự hiếm thấy, Thôi Đông Sơn đứng ở bên giường, ngửa ra sau, đá giày, đòi thổ địa nương nương thần vị bát nhập lưu nhất kia đấm chân giúp hắn, phụ nhân ngoan ngoãn ngồi xốm bên chân vị tiên sư này, động tác nhẹ nhàng, vô cùng nhu thuận.
Trời giá rét đất đông lạnh, bốn mùa luân chuyền, sinh lão bệnh tử, là khí gây ra.
Người thực khí thọ, đó là một trong những nguồn gốc của luyện khí sĩ, đề cập đến đại đạo căn bản thật sự.
Thánh nhân có nói, kẻ ăn thịt dũng mãnh gan dạ, kẻ ăn ngũ cốc tinh khôn, kẻ thực khí thần minh mà thọ, kẻ không ăn không chết thì thành thần.
Ba kẻ phía trước đều dễ lý giải, câu cuối cùng kia thì nói hàm súc không đầy đủ, đã là "đạo không thể nói", với lại trong này kiêng kị quá lớn, đã có con đường chặt đầu của võ phu thuần túy, còn có các phương thánh nhân đều không hy vọng đời sau đi tìm nguồn gốc đối với hương khói đạo thần.
Nhưng Thôi Đông Sơn lại là biết được ba tằng cảnh giới của võ phu thập cảnh, Khí Thịnh, Quy Chân, Thần Đáo. Hôm nay Đại Ly phiên vương Tống Trường Kính có lẽ mới chỉ là Khí Thịnh, võ phu Lý Nhị chen thân chỉ cảnh muộn hơn, thế mà đã tiến vào Quy Chân, điều này làm Thôi Đông Sơn sau khi lần đầu tiên nghe được tin tức, đã cảm thấy rất kinh ngạc, dẫn tới chạy tới giáo huấn một trận tên Vu Lộc cả ngày chỉ biết theo hoàng tử Đại Tùy Cao Huyên đi lung tung, Vu Lộc mặt mũi bằm dập cũng không dám đánh trả, nhắm chừng đến bây giờ còn chưa nghĩ ra vì sao phải chịu trận đòn đó, Vu Lộc lại càng không biết cái gọi là "Cần thận về sau trong tay có giấy vệ sinh, lại không có nhà xí cho ngươi ởi đại tiện" của Thôi Đông Sơn. Thôi Đông Sơn sốt ruột thay cho các tiểu lâu la dưới trướng kia, một quốc gia có nồng độ võ vận chia ra sâu cạn, một châu há có thể không có? Bảo Bình Châu vốn là châu nhỏ nhất Hạo Nhiên Thiên Hạ, kết quả đầu tiên là Tống Trường Kính tuổi còn trẻ đã chen thân chỉ cảnh, ngay sau đó Lý Nhị chạy đi Bắc Câu Lô Châu một chuyến, rất nhanh tới sau mà vượt trước, hôm nay cũng thành võ phụ thập cảnh Quy Chân cảnh, huống chỉ còn có sự tồn tại của lão nhân kia, nghe nói hôm nay thật sự tính tình đã thay đổi hẳn, ở trúc lâu Lạc Phách sơn làm ân sĩ nhàn vân dã hạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận