Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1764 - Một Mình Đi Về Phía Nam (4)



Chương 1764 - Một Mình Đi Về Phía Nam (4)




Nếu Chương Diệp không nhận được câu trả lời mong muốn từ phía hắn, Lưu Chí Mậu đang trong chốn ngục tù, trở thành tù nhân của đảo Cung Liễu, thậm chí rất có thể sẽ bị chặt đầu, Chương Diệp không thất vọng sao? Chắc chắn là thất vọng vô cùng rồi.
Nhưng mà.
Thất vọng là một chuyện, nhưng sau khi thất vọng thì nên làm gì hoặc cần phải làm gì thì còn phụ thuộc vào tính cách và công lực của mình.
Vì vậy, đối với những người như Chương Diệp, Quan Ế Nhiên, kể cả vị quỷ tướng của Thạch Hào quốc mà hắn đã tình cờ gặp được ở Linh Quan miếu, hay Tô Tâm Trai của Hoàng Ly Sơn, Trần Bình An đều sẽ duy trì sự tôn trọng.
Chúng ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết khi chúng ta đang bước đi trên con đường lầy lội, khốn khổ vô cùng, liệu có gặp phải một mưa gió, bão tuyết hay không, liệu sẽ gặp một hai người tốt, như những ngọn đuốc đong đưa nhấp nháy.
Trần Bình An đã mời một quỷ vật lúc sinh thời là một tu sĩ Quan Hải cảnh để làm thuật che mắt giúp Mã Đốc Nghi và Tằng Dịch, để tránh bọn họ bị phát hiện.
Trên đường phố Cốt Lạc sơn, Mã Đốc Nghi ghé thăm nhiều cửa tiệm lớn nhỏ, vào từng tiệm so sánh giá cả, nếu như đã có bán ra linh khí, thì cũng sẽ có mua vào. Cô ta đã “ phân chia chiến lợi phẩm” với Tằng Dịch từ sớm rồi, cô ta còn giúp Tằng Dịch lập ra kế hoạch, trong tình thế hiện tại, nên mua linh khí nào sẽ có lợi nhất. Đừng chỉ một lòng tìm kiếm thứ tốt và tham lam chất lượng. Mặc dù Tằng Dịch chọn muốn hoa hết cả mắt, bình thường cũng sẽ nảy sinh ý thèm muốn nhưng hắn ta vẫn nghe theo ý kiến của Mã Đốc Nghi. Cứ như vậy, một người và một quỷ đã là những bằng hữu thật sự của nhau.
Trần Bình An nhìn thấy hết tất cả, trong lòng đang mỉm cười.
Bởi vì là cửa tiệm tiên gia nên một số báu vật nhân gian đã hưởng khói bụi hàng chục năm, hàng trăm năm mới được thu mua lại với giá thấp, thường là một chút tiền dư dả trong thị trường mua bán bằng tiền thần tiên. Tương tự như ở Viên Khốc nhai, Trần Bình An mua một bức tranh mỹ nhân đồ và Đại Phỏng Cừ Hoàng kiếm, lão chưởng quầy đã tặng miễn phí thêm ba món đồ nhỏ không lấy tiền. Mỗi lần cũng tầm vào lúc này là lão quỷ vật sắp ra tay, những người tu hành đoạn tuyệt hồng trần, cho dù có làm kinh doanh mua bán thì cũng chưa chắc có thể thật sự đánh giá được chính xác chất lượng và giá trị của những món đồ cổ đến từ các vương triều thế tục, vì vậy Trần Bình An lại chuẩn bị nhặt được món hời rồi.
Bọn họ xách đầy tay nải trở về.
Rời khỏi Cốt Lạc sơn.
Trần Bình An vẫn đi theo lộ trình đã định sẵn, đi ở biên giới Thạch Hào quốc, lần lượt đi qua các thành trì và quan ải, để hoàn thành từng di nguyện dù lớn dù nhỏ của những âm vật ma quái đó.
Chỉ là trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn cẩn thận chú ý tới động tĩnh bên phía hồ Thư Giản, hắn mua một đống công báo cũ với giá rẻ từ các tu sĩ trong cửa tiệm ở Cốt Lạc sơn, tin tức về hồ Thư Giản hầu hết chỉ là những tin tức bình thường vô thưởng vô phạt.
Vào lúc Tiểu Mãn “đủ đầy sung túc” của tháng 4, nếu ở thị trấn quê nhà Ly Châu động thiên thì lúc này cần phải hết sức cẩn thận trong việc tưới nước, bón phân trên đồng ruộng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến vụ thu hoạch cả năm.
(Tiểu mãn 小满 là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 21 hay 22 tháng 5 dương lịch.)
Khi Trần Bình An chuẩn bị quay lại hồ Thư Giản, hắn nhận được một công báo báo tiên gia được lưu truyền rộng rãi ở biên giới phía bắc của Thạch Hào quốc, trong đó có ghi chép lại một số tin tức lớn động trời.
Tào Bình, chủ tướng một lực lượng kỵ binh lớn khác của Đại Ly đã dùng quân cực kỳ táo bạo, bất chấp nguy hiểm chia quân thành thành ba con đường, chỉ để lại trung quân đóng giữ tại chỗ cũ, đối đầu với quân biên giới của vương triều Chu Huỳnh. Hai nhóm kỵ binh khác liên tiếp đột phá hai nước chư hầu của vương triều Chu Huỳnh, tất nhiên không phải là kiểu thôn tính, mà là hoàn toàn đánh tan binh lực dã chiến mà hai nước chư hầu đó có thể tự do điều động, rất nhiều binh sĩ và ngựa chỉ có thể không ngừng co rút lại, dựa vào các thành phố và thị trấn to lớn, tự mình lập doanh, cố thủ một góc, điều này khiến kỵ binh của Tào Bình lại càng tự do hơn.
Nạn dân của hai nước điên cuồng đổ về khu vực biên giới của vương triều Chu Huỳnh, triều đình của quốc gia chư hầu không ngừng phái sứ giả đến kinh thành của Chu Huỳnh, khóc lóc gào thét, dập đầu đến chảy máu, đáng thương vô cùng, cầu xin đại quân của Chu Huỳnh cứu nạn dân khỏi khói lửa, có thể quả quyết tấn công, quyết chiến một trận quyết liệt với bọn man di Đại Ly ở bên ngoài thành trì.
Vì lý do này mà đại tướng trấn thủ ở biên giới Chu Huỳnh đang đối đầu với Tào Bình đã bị chỉ trích, danh tiếng hèn nhát lan truyền khắp triều đình và dân chúng của Chu Huỳnh, thậm chí còn có người nói rằng hắn ta đã tư thông với Đại Ly, làm ầm ĩ khắp nơi. Triều đình Chu Huỳnh cũng chỉ trích, buộc phải phân chia chủ trạm chủ thủ cho hai đại quân doanh, văn võ rối ren, trên núi dưới núi cũng đều hỗn loạn như nhau, trong triều ồn ào đến mức hoàng đế Chu Huỳnh suýt chút nữa đã nổi giận lôi đình, vung tay áo, rút lui khỏi triều, bàn bạc chuyện này sau.
Nếu như nói đây là một chuyện lớn chốn nhân gian, vậy thì vào lúc sắp vào hè này, đã xảy ra một chuyện lớn chấn động khắp trên núi.
Tại Thần Tiên đài của Phong Tuyết miếu, Ngụy Tấn đã tìm thấy vị đại tu sĩ đến từ châu khác đang tạm thời dựng nhà tranh tu luyện ở khu vực trung bộ của Bảo Bình châu, chính là Tạ Thực - thiên quân của Bắc Câu Lô châu.
Sau cuộc chiến đầu tiên, Ngụy Tấn rời Bảo Bình châu, một thân một mình ngự kiếm đi đến Đảo Huyền sơn.
Trong trận chiến trên đỉnh núi chỉ có một vài khán giả, kết quả thắng thua không được tiết lộ, nhưng vì Tạ Thực tiếp tục ở lại Bảo Bình châu, nên chắc chắn vị Thiên quân Đạo gia đã chọc giận Bảo Bình châu này không thể nào thua được.
Tuy nhiên, nếu như Ngụy Tấn không thể một kiếm đánh bại được Tạ Thực thì các tu sĩ ở Bảo Bình châu không hề có chút lời báo oán nào với vị kiếm tiên lục địa vừa bước chân vào Thượng ngũ cảnh này, chỉ còn lại sự vinh dự khi cùng là tu sĩ của một châu, đặc biệt là các kiếm tu của Bảo Bình châu lại càng tự hào hơn nữa.
Đây là một sự kiện lớn trên núi thu hút sự chú ý của cả châu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận