Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 958: Giang Hồ Hiểm Ác (2)

Chương 958: Giang Hồ Hiểm Ác (2)Chương 958: Giang Hồ Hiểm Ác (2)
Chương 958: Giang Hồ Hiểm Ác (2)
Việc đã đến nước này, Thái Bình Sơn vẫn không có lão tổ Kim Đan hoặc là Nguyên Anh ra tay, xem ra hai thằng nhãi con một chết một bị thương kia quá mức sơ xuất, mới cho mình cơ hội bình yên rời đi, nhưng hai người trẻ tuổi này tuyệt đối là đệ tử đích truyền xuất sắc nhát Thái Bình Sơn, nói không chừng còn là cao đồ đắc ý của vị sơn chủ nào đó, mới có lá gan một thân pháp bảo, rêu rao khắp nơi như thế.
Nếu không phải mình sớm cùng Thái Bình Sơn kết thành thù oán không chết không ngừng, sợ là sớm đã tránh được mũi nhọn.
Lão nhân đội mũ cao mặc niệm khẩu quyết "Thu sơn", năm ngọn núi cao nháy mắt đột ngột từ mặt đất mọc lên, hình thể càng ngày càng nhỏ, cuối cùng trở về bên trong Ngũ nhạc quan.
Lão nhân vừa huy phát tay áo khống chế biển mây, ngăn cản hai thanh phi kiếm Châm Tiêm Mạch Mang của Lục Đài, vừa ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, cười cười hạ hàng xuống Giáo võ tràng bên kia.
Trên đất có một vũng ánh sáng màu vàng chói mắt. tưa như từ trên gậy trúc không cần thận rơi xuống mặt đất một chiếc y phục màu vàng, tùy ý trải ra trên mặt đất.
Rõ ràng là một món pháp bảo lầy dễ như trở bàn tay, lão nhân đội mũ cao lại sắc mặt kịch biến, hai tay vỗ vào hư không, cả người lẫn bồ đoàn cùng nhau đột nhiên lên không, trải qua một loạt chiến sự, cùng với tự thân lão nhân linh khí suy kiệt, biển mây màu đen mười không còn một điên cuồng ào ào hướng về phía lão nhân.
Vạt sáng màu vàng trên mặt đất nơi Giáo võ tràng kia, từ trong một cái hố to vừa vặn đủ một người nằm thẳng, nhảy dựng lên, cao giọng hô: "Lục Đài, Châm Tiêm cho ta mượn dùng một lát!"
Lục Đài không chút kinh ngạc, tâm ý khẽ động, phi kiếm Châm Mang thật lớn liền xuất hiện ở dưới chân Trần Bình An.
Trước đó khi Mùng Một Mười Lăm "rơi xuống", Lục Đài thật ra đã phát hiện dấu vết để lại, Trần Bình An từng nói, chúng nó là phi kiếm bản mạng, nhưng không phải vật bản mạng của Trần Bình An hắn. Cho nên nếu Trần Bình An thật sự đã chết, Mùng Một Mười Lăm sẽ chỉ biết càng thêm liều mạng giết địch, chỉ có Trần Bình An giả chết, mới có thể cố ý để cho hai thanh phi kiếm diễn trò.
Sau khi Phược Yêu Tác kia cũng "Giả chết", Lục Đài thật sự vất vả nhịn dữ lắm mới không cười ra tiếng.
Y hồ lô họa biều (1), linh tê vừa động, Lục Đài cũng cố ý đánh mất khống chế với đai lưng ngũ sắc, tùy ý lão nhân đội mũ cao lấy đi.
(1) phỏng theo cái hồ lô để vẽ trái bầu (ý nói không có tinh thần sáng tạo)
Lão nhân thế đi cực nhanh, nhưng mà Mùng Một Mười Lăm sớm ấn nắp ở phụ cận, thế tới nhanh hơn. Một trái một phải, chúng nó nháy mắt chọc thủng bồ đoàn kia, khiến cho tốc độ bỏ trốn của lão nhân đội mũ cao hơi chậm lại.
Lại có phi kiếm Mạch Mang của Lục Đài ở trời cao ngăn trở.
Máu chốt nhát là đai lưng ngũ sắc của Lục Đài, cùng Phược Yêu Tác màu vàng của Trần Bình An một lần nữa sống lại, đồng thời trói chặt cánh tay lão nhân đội mũ cao, như hai mãng xà quấn quanh thân người.
Mà Trần Bình An, dẫm lên phía trên phi kiếm Châm Tiêm, bay vút mà ởi tới không trung đuổi theo lão nhân đội mũ cao cùng biên mây. Ngự kiếm đi xal
Tuy bị trấn áp ở dưới núi cao, mượn dùng dải băng của Lục Đài để kéo dài thời gian, hơn nữa Tràn Bình An đã sớm chuẩn bị một cái hố lớn nhất, trước khi ra quyền, dậm chân cho mặt đất nứt ra, lâm thời mở ra một cái hố to để nằm xuống, có thể tránh được kết cục tan xương nát thịt, những mà bị khí cơ mênh mông của Ngũ nhạc đại trận giáp mặt áp chế, Trần Bình An coi như đặt mình trong quan tài kín mít, không dễ chịu chút nào, lúc đó xương sườn đã gãy vài đốt, nếu không phải ở trúc lâu đã quen với điều này, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn lão nhân đội mũ cao rời đi.
Trước khi Trần Bình An đạp kiếm "phi thăng", đã lấy phương pháp Kiếm Sư ngự kiếm, đưa tay cầm lấy thanh trường kiếm "Si Tâm” trước đó đã ném sang một bên.
Có dải băng cùng Phược Yêu tác trói chặt hai cánh tay lão nhân, hơn nữa hai vật đó có thể phá vỡ biên mây che lắp, chuẩn xác dẫn dắt ba thanh phi kiếm đi đâm thủng bồ đoàn kia.
Cảnh này khiến Trần Bình An lần đầu ngự kiếm vẫn có thể nhanh chóng đuổi theo được lão nhân đội mũ cao, một kiếm bổ tới ngay ót tên kia. Lão giả thật sự là liều mạng lôi kéo biển mây tăng tốc lao về phía trước, mới thật vất vả né tránh được một kiếm kia, nhưng mà kiếm khí tràn đầy vẫn chọc thủng một rãnh máu trên đầu lão nhân đội mũ cao.
Trên đài ngắm cảnh bên kia, Lục Đài cắn răng một cái, lại nói ra hai chữ "khai hoa", thanh sam phiêu phiêu, ngự phong đuổi theo.
Tốc độ vượt qua phi kiếm Châm Tiêm.
Lục Đài ở không trung vẽ ra một đường cong hình cung, tong khoảng thời gian hơn mười cái nháy mắt đã nhanh chóng chăn đứng đường ởi của lão nhân đội mũ cao Long Môn cảnh.
Lão nhân nếm mùi đau khổ đã quá đủ, đúng là không dám xông vào, chuyên sang đi vòng qua, kết quả bị thiếu niên kim bào hai lần xuất kiếm đều chậm một nhịp phía sau một kiếm đâm thủng, thấu tim lạnh!
Hơn nữa chuôi kiếm này cực kỳ cổ quái.
Sinh cơ lẫn linh khí, chợt xói mòn, bị trường kiếm đâm xuyên qua cơ thế hấp thu.
Lão nhân dừng thân hình lại, biển mây dưới bồ đoàn cũng theo đó lập tức huyền đình.
Cúi đầu nhìn mũi kiếm, cười buồn bã.
Thứ đã lấy đi tính mạng của ta, lại không phải bốn thanh phi kiếm bản mạng kia.
Thứ giúp thanh trường kiếm này lấy đi tính mạng của ta, thế mà chỉ là một tắm Phương thốn phù mình luôn xem thường.
Hiện tại đám tiểu tử tiên gia Tông tự đầu tiên kia, như thế nào mà còn gian xảo giả dối hơn so với chúng ta những sơn trạch dã tu này?
Trần Bình An vốn định thừa dịp thắng truy kích, lại ra một quyền, đánh chết lão nhân đội mũ cao đầu mới tính là tuyệt đối không sai làm, nhưng mà Lục Đài đã gần như tê rống lấy tiếng lòng nhắc nhở Trần Bình An, nương phi kiếm Châm Tiêm, nhanh chóng rút lui về phía sau, càng xa càng tốt.
Lão nhân đội mũ cao nâng nâng chiếc mũ Ngũ nhạc quan nghiêng lệch trên đầu, cũng không rút ra thanh kiếm "Si Tâm" đâm thủng trái tim, xót xa chua xót cười nhìn về phía Lục Đài.
Hai tay vẫn đang bị hai món pháp bảo gắt gao trói chặt, kiệt lực hạn chế lão giả lưu chuyên linh khi.
Bồ đoàn đã vỡ nát không chịu nỗi, bị ba thanh phi kiếm đâm ra hơn mười lỗ thủng. kẽ hở khắp nơi.
Lục Đài và lão nhân đội mũ cao đứng đối diện, lòng còn sợ hãi, lúc ấy cố ý tự xưng tu sĩ Thái Bình Sơn, chính vì muốn dọa lui lão gia hỏa này, nơi nào nghĩ đến hắn vừa nghe nói đến từ Thái Bình Sơn, lại giống như chó điên cắn loạn cắn, hoàn cảnh Trần Bình An ngay lúc đó, quả thực xứng danh gọi là mành chỉ treo chuông.
Lục Đài bình ổn tâm thần, bình tính nói: “Thật ra chúng ta không phải tu sĩ Thái Bình Sơn."
Lão nhân nhéch khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười. nói: "Mới vừa rồi lão phu đã hiểu, Thái Bình Sơn không thể dạy ra được hai thằng nhãi các ngươi."
Biển mây bốn phương dần dần tiêu tán, vô công mà phản, quay về thiên địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận