Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1106: Quái Nhân Quái Mộng (5)

Chương 1106: Quái Nhân Quái Mộng (5)Chương 1106: Quái Nhân Quái Mộng (5)
Chương 1106: Quái Nhân Quái Mộng (5)
Không biết về sau nàng còn có thể đi ngang qua quán trọ hay không, lúc ấy hẳn là hắn đã có thể làm sư phụ đứng bếp rồi, đã không cần quét rác lau bàn cùng bưng trà đưa rượu nữa.
Vừa nghĩ đến điều này, thiếu niên liền cảm thấy cơm trong bát, không kém thứ thư sinh họ Chung gọi là sơn trân hải vị.
Khi Trần Bình An quay về, quán trọ đã nghỉ bán, lầu một chỉ còn lại có Chung Khôi chờ đóng cửa.
Đóng cửa xong, Chung Khôi chủ động mời Trần Bình An uống rượu, nhưng cũng không nói chuyện phiếm gì cả, của ai người ấy uống, uống xong rồi Chung Khôi ngả ra đất nghỉ ngay tại quầy bên kia, Trần Bình An đi lầu hai nghỉ ngơi, cuối cùng Chung Khôi cười ha ha nói tiền rượu cùng nhau ghi vào số, Trần Bình An lúc ấy có chút bất đắc dĩ, không biết một vị quân tử nho gia tu vi thông thiên, vì sao lại phải ăn nhờ ở đậu, sống uất ức như vậy. Trần Bình An dọc đường nhìn thấy nghe thấy, kẻ gọi là cao nhân đã quen biết không ít, nhưng không ai không chú ÿ như vậy, Quế phu nhân thâm tàng bát lộ, hán tử cầm kiếm trông cửa Đảo Huyền sơn, lão kiếm tu Kim Đan lúc ấy đảm nhiệm mã phu cho hắn và Phạm Nhị, thật ra cũng không tính là quá mức bình dị gần gũi.
Kết quả Chung Khôi cuối cùng bỏ lại một câu "hành tâu giang hồ, tiền khó kiếm, phân khó ăn, chỉ cần không phải tiêu tiền mua phân ăn, đã là ngày lành rồi".
Bên kia đường cái, người Diêu gia càng đi càng xa quán trọ.
Có một người cưỡi ngựa chạy song song với Diêu Trấn, là vị nữ tử đầu đội mũ che, lúc này vén mũ che lên, lộ ra một dung nhan tuyêt sắc trời sinh dụ hoặc, hẳn chính là họa thủy Diêu gia Chung Khôi nói, tuy tướng mạo quyến rũ, nhưng khí chát lạnh lùng, một đôi mắt hoa đào, quanh năm suốt tháng, đều là xuân ý phong lưu trời sinh.
Lão nhân bởi vì có vết thương, chưa giục ngựa rong ruồi, vị lão tướng cả đời chiến tranh này càng ngày càng đón nhận tuổi già rồi.
Nữ tử trẻ tuổi thấp giọng hỏi: "Ông nội, sao không vào thăm Cửu di? Đã trôi qua nhiều năm như vậy, lần này còn phải đi kinh thành, chẳng lẽ cũng không gặp một lần?"
Diêu Trấn lắc đầu nói: "Thôi đi.”
Nữ tử trẻ tuổi quay đầu nhìn thiếu nữ đeo đao cùng thiếu niên trầm mặc,"Lĩnh Chi và Tiên Chi, hôm nay trong lòng đều không được thoải mái."
Diêu Trấn cười nói: "Đỡ cho mỗi ngày đều cảm thấy mình là lão tử thiên hạ đệ nhát, việc tốt việc tốt. Đợi bọn nó đến thành Thận Cảnh, còn phải chịu thiệt."
Nữ tử trẻ tuổi muốn nói lại thôi.
Lão nhân trầm mặc một lát,"Như vậy rất tốt rồi."
Nàng nhịn không được hỏi: "Ông nội, trong đầu ông không trách tiểu di và tiểu di phu (1) chút nào sao2”
(1) tiểu di phu: chồng của dì, tức dượng
Lão nhân chưa trả lời.
Trong bóng đêm, lão nhân đột nhiên cười nói: “Trước kia từng nghe ngươi nói một lần, nói thâm trầm hậu trọng, thông minh tài biện, quang minh hào kiệt, lần lượt là mấy hạng tư chát đó?"
Nữ tử trẻ tuổi tuy nghi hoặc khó hiểu, không biết ông nội vì sao phải nói, vẫn trả lời: "Lần lượt là bậc một, hai, ba.”
Lão nhân cười hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy vị ân nhân kia, là bậc máy?" Nữ tử lắc đầu nói: "Không dám tùy tiện nói về người có ân.”
Lão nhân gật gật đầu, quay đầu nói: "Cận Chi, ngươi không nên đi theo tới đi thành Thận Cảnh, không cân nhắc thêm một chút nữa? Bây giờ hối hận, vẫn còn kịp."
Nữ nhân tên là Diệu Cận Chi cười nói: "Tiên sinh xem quẻ đã nói..."
Không đợi nàng nói xong, Diêu Trấn trừng mắt nói: "Nói không nghe! Về sau đến kinh thành, càng không nghe lời!"
Diêu Cận Chi cười hồn nhiên, một lần nữa buông xuống vải mỏng che mặt, che đi dung nhan đó.
Hai ngày sau đó, quán trọ và trần Hồ Nhi đều thái bình vô sự.
Tiểu cô nương Bùi Tiền cực ít ra ngoài, cho dù ra ngoài kiếm ăn, cũng đều cố ý tránh mặt Trần Bình An.
Trong lúc đó Trần Bình An và Chung Khôi ngồi ở trên bậc cửa uống rượu, thư sinh nói hắn muốn quan sát trấn Hồ Nhi kia, nhưng cái này không phải quan trọng nhất, hắn hy vọng mỗi ngày đều có thể được gặp Cửu Nương.
Trần Bình An hỏi hắn vì sao thích Cửu Nương như vậy, Chung Khôi suy nghĩ hồi lâu, chỉ có thể dùng cách nói bị ma quỷ ám ảnh để giải thích.
Trần Bình An nói giỡn hỏi hắn rết cuộc thích nàng bao nhiêu, Chung Khôi than thở, nói cũng chỉ như vậy, thích không nhiều, cho nên trong lòng hắn luôn cảm tháy có lỗi với Cửu Nương.
Trần Bình An xem như hết cách.
Một gã quái nhân.
Trước khi đội ngũ vào kinh của Diêu gia tới quán trọ, Tùy Hữu Biên gõ mở cửa phòng Trần Bình An, nói muốn tiện thể chuyền lời mấy câu.
Hai người ngồi đối mặt nhau, Tùy Hữu Biên chậm rãi nói: "Sau khi xây dựng cầu trường sinh, nếu muốn chen thân thượng ngũ cảnh, thì cần luyện hóa năm món pháp bảo, lần lượt đối ứng ngũ hành, bổ túc ngũ hành, vật luyện hóa, phẩm tướng càng cao, thành tựu tu đạo tự nhiên càng cao."
Trần Bình An hỏi: "Ví dụ như?”
Tùy Hữu Biên tựa như sớm có đoán trước, hoặc nói là người bảo nàng chuyển lời tính toán không bỏ sót, nàng hầu như là lấy nguyên văn trả lời Trần Bình An: "Ví dụ như ngũ hành chỉ kim, có thể là túi đồng tiền kim tinh kia, viên văn đảm màu vàng nọ. Lại ví dụ như ngũ hành chi mộc, chính là cây hòe của Ly Châu động thiên, cũng có thể là gậy trúc của Thanh Thần sơn, ngũ hành chỉ thủy, có thể là ấn chữ Thủy kia, ngũ hành chi thổ, có thể là Trảm Long thai, hoặc là ngũ nhạc chi nhưỡng của vương triều Đại Ly, ngũ hành chỉ hỏa, có thể là một số Xà đảm thạch nào đó, thậm chí là một con hỏa long trên cổ tay.”
Cuối cùng Tùy Hữu Biên nói: "Cái này chỉ là 'ví dụ như'. Cụ thể luyện hóa vật gì, cùng với luyện hóa như thế nào, khi nào luyện hóa, sẽ do công tử tự định đoạt.” Sau khi tiền Tùy Hữu Biên ra khỏi phòng, Trần Bình An bắt đầu luyện tập kiếm lô lập thung.
Buổi tối hôm nay, hắn lấy Thiên Thu Thùy thung chìm vào giấc ngủ, Trần Bình An có một giác mơ lạ, trong mơ có người che ở phía trước mình, hai cánh tay đã cụt, máu tươi đầm đìa, người này cong lưng, đưa lưng về phía Trần Bình An, dùng miệng cắn chuôi đao, một chiêu đưa ngang đao làm người ta không thể tưởng tượng.
Trần Bình An tỉnh táo lại, mở mắt, dùng sức đi nhớ cảnh trong mơ kia, lại chỉ nhớ rõ bóng lưng mơ mơ hồ hồ đó.
Mà ở lúc Trần Bình An nằm ở trên giường mơ hồ, xa xa bên ngoài quán trọ, một lớn một nhỏ đang đắp một ụ đất, Chung Khôi và Bùi Tiền, người trước ngồi ở nơi đó nhìn, người sau đang thêm đất cho dày, đắp thành một ụ đất có hình nắm mồ nhỏ, còn chuyên môn tìm một phiến đá rộng mỏng, cắm xuống "trước mộ phần", sau khi đại công cáo thành, tiểu cô nương mặt đầy vết bùn quay đầu trịnh trọng nói với Chung Khôi: "Đây là phần mộ của Trần Bình An, về sau ngày này hàng năm, hai chúng ta đều phải đến tế bái một lần!"
Chung Khôi thắc mắc: "Chuyện này nghĩa là sao?” Bùi Tiền đặt mông ngồi ở trên mặt đất, hai tay khoanh trước ngực, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ở trong lòng ta, Trần Bình An đã chết!"
Chung Khôi ồ một tiếng,"Nói như thế, nắm mò nhỏ này, có thể xưng là quan trủng (mộ chôn quần áo và di vật) rồi."
Bùi Tiền nhíu mày nói: "Nghĩa là gì?"
Chung Khôi tì cằm ở trên cánh tay, sững sờ nhìn chằm chằm mộ phần nhỏ cùng bia mộ nhỏ, thật ra khóe mắt đang nhìn đôi mắt sáng ngời kia của Bùi Tiền.
Thư sinh như có chút đăm chiêu, như hiểu ra điều gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận