Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1487 - Thăng Trầm Chập Chờn Nơi Đáy Lòng (3)



Chương 1487 - Thăng Trầm Chập Chờn Nơi Đáy Lòng (3)




Trần Bình An nghiêm túc cân nhắc một lát, nói: "Từ sau khi ta biết chữ và đọc sách, vẫn luôn sợ hãi đạo lý mình tổng kết ra được là sai, cho nên mặc kệ là năm đó đối mặt tiểu đồng áo xanh, hay là Bùi Tiền, hoặc hai vấn đề Thôi Đông Sơn hỏi ta, ta đều rất sợ đạo lý ta cho rằng đúng, thực ra đối với người khác là sai, ít nhất cũng là không đủ toàn diện, lộ vẻ thô thiển, cho nên lo lắng sẽ dạy hư đệ tử."
Mao Tiểu Đông thoải mái, ngược lại cười nói vui mừng: "Chuyện này. . . Ngươi làm rất đúng!"
Mao Tiểu Đông đứng lên, phất tay thu hồi thần thông Thánh nhân trên đỉnh núi, nhưng mà tiểu thiên địa thư viện vẫn còn đó, dặn dò rằng: "Cho ngươi thời gian một nén nhang, kế tiếp có thể lấy ra khối ngọc bài màu vàng 'Ngô thiện dưỡng hạo nhiên khí', hấp thu một ít văn vận còn thừa trong lễ khí đồ dùng cúng tế, không cần lo lắng bản thân hút quá mạnh, trong lúc vô ý sẽ đánh cắp văn vận và linh khí Đông Hoa sơn, ta tự nhiên sẽ điều chỉnh. Sau đó, ngươi sẽ thành Luyện khí sĩ nhị cảnh đường đường chính chính."
Trần Bình An vội vàng đứng dậy cảm tạ.
Mao Tiểu Đông phất tay, miệng oán thán một câu: "Thực không hiểu được tính cách khách khí này tiểu sư đệ ngươi học từ ai."
Trần Bình An vui đùa nói: "Nói không chừng là lão tiên sinh Văn thánh thì sao?"
Mao Tiểu Đông lập tức lộ ra bản mặt nghiêm túc: "Tiên sinh khổ tâm suy nghĩ cho ngươi, ngươi phải lĩnh hội cho tốt!"
Trần Bình An lúng túng nói: "Ta chỉ là nói giỡn mà thôi."
Mao Tiểu Đông khiển trách: "Tiên sinh truyền đạo bằng lời nói, từng chữ là khuôn vàng thước ngọc, thân là vãn bối, sao có thể qua loa, há có thể coi là trò đùa?!"
Trần Bình An chỉ đành gật đầu.
Mao Tiểu Đông xoay người ra chỗ khác, khuôn mặt lộ ra ý cười, nào có vẻ tức giận gì, tiểu sư đệ ngươi còn non lắm.
Quang âm trường hà trên đỉnh núi chậm rãi đảo lưu, tiết trời đang thu lui về quang cảnh giữa hè, lá rụng quay về nhánh cây, màu khô vàng chuyển thành màu xanh đậm.
Sau khi Mao Tiểu Đông rời khỏi, Trần Bình An lấy ra ngọc bài màu vàng, nắm trong lòng bàn tay, bắt đầu hấp thu văn vận còn sót lại chưa bị đan lô luyện hóa trên đỉnh Đông Hoa sơn.
Một khe nước nho nhỏ lớn chừng ngón cái quanh quẩn xung quanh ngọc bài, sau đó chậm rãi chảy vào ngọc bài.
Sau đó lại từ ngọc bài chui vào bàn tay Trần Bình An, đi tới khí phủ của người tí hon màu vàng mặc nho sam.
Trong quá trình này, nó đã thấm vào thân thể Trần Bình An.
Lúc nước suối văn vận màu vàng ùa vào khí phủ, người tí hon mặc nho sam lập tức không đọc sách nữa, miệng cười toe toét, vui sướng đến mức khoa chân múa tay.
Đây đại khái là tâm tính trẻ con của Trần Bình An trong những năm sống trên đời, nhưng cực ít khi có cơ hội lộ ra ngoài.
Người tí hon màu vàng nhìn thấy suối nước dừng lại tại động phủ, liền lội nước mà đi, đi đến cửa lớn động phủ hô to một tiếng, chỉ thấy một con hỏa long do chân khí thuần túy hóa thành bay vút tới.
Người tí hon nhảy lên một cái, ngồi ở bên trên đầu rồng, hú lên một tiếng, dùng sức lắc lư hai chân, cưỡi rồng tuần tra khắp tiểu thiên địa trong cơ thể này.
Trần Bình An dùng pháp nội thị thấy được một màn này, có chút xấu hổ.
Tại sao "mình" lại trẻ trâu như vậy?
Có vẻ cũng không khác Cố Xán và tiểu đồng áo xanh bao nhiêu…
————
Thật ra Mao Tiểu Đông luôn yên lặng quan sát bên này.
Cuối cùng Trần Bình An dùng ngọc bài hấp thu văn vận của văn miếu Đại Tùy, không thừa lại chút nào.
Mà cho dù chuyện luyện hóa vật bản mạng sẽ hầu như hao hết linh khí tòa thủy phủ tích tụ, hôm nay lại là Luyện khí sĩ hàng thật giá thật, nhưng đừng nói văn vận Đông Hoa sơn, mà là linh khí tương đối đáng tiền trên đỉnh, cho dù đã được sư huynh mở miệng, hắn vẫn không lấy chút nào.
Tận đến giờ phút này Mao Tiểu Đông mới cảm thấy mình đại khái đã hiểu được trên quãng đường tâm lộ kia, vì sao Trần Bình An có thể vượt qua hiểm cảnh.
Tự khắc chế chính mình.
Chỉ đơn giản như vậy thôi.
Như vậy gần như là cổ hủ cứng nhắc, thân là người tu hành lại không hiểu quy tắc theo đuổi tối đa hóa lợi ích, sẽ khiến những kẻ thông minh trên thế gian có lý do châm chọc cười nhạo.
Cho nên đạo lý mà Trần Bình An tự tổng kết ra sẽ khiến người không giảng đạo lý đặc biệt chán ghét.
Trong lòng Mao Tiểu Đông bỗng nhiên chấn động.
Khối đá lớn đặt trên tâm cảnh từng hầu như chặn lại con đường tiến lên ngũ cảnh của Mao Tiểu Đông tựa như bắt đầu có chút buông lỏng.
Đạo lý chẳng phân biệt văn mạch.
Mao Tiểu Đông kính trọng tiên sinh, lập chí cuộc đời này chỉ đi theo một mình tiên sinh, nhưng cũng không cần câu nệ theo thiên kiến bè phái, vì hương khói văn vận của thư viện, mà cố ý bài xích học vấn Lễ thánh nhất mạch.
Thế gian có những đạo lý tương thông, hỗ trợ lẫn nhau.
Mao Tiểu Đông ngồi trong thư phòng, nhẹ nhàng lấy thước đặt ở trên bàn học, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Tích lũy cái gốc hùng hậu, một khi khai ngộ, thiên địa đổi vận, long trời lở đất.
————
Thôi Đông Sơn ở hàng lang bên kia tiểu viện ngồi dậy, kinh ngạc nói: "Rốt cục Mao Tiểu Đông đã phá vỡ bình cảnh, chuẩn bị Hợp Đạo rồi?"
Thôi Đông Sơn ngã về phía sau, tay chân quở lộn xộn, tựa như một con rùa đen bị người ta lật cho nằm ngửa ra. . . Hắn dùng sức hét lên: "Tại sao ta vẫn là Nguyên Anh cùi bắp, về sau sống kiểu gì đây, ta không còn mặt mũi gặp tiên sinh, ai tới đánh chết ta đi được không. . ."
————
Phong Vĩ Độ.
Ba lão nhân sóng vai mà đi.
Nhìn tuổi tác không khác nhau bao nhiêu, thực ra khoảng cách rất lớn.
Lão nhân sinh trưởng ở đây, ngày trước đi hay quay về cũng không muốn hiện thân, thật sự là phiền chán thế tục vướng víu.
Chỉ là lần này có một lão già nói ngươi cũng đâu phải chuột chạy qua đường, người nào nhìn thấy cũng muốn đánh, giấu đầu giấu đuôi như vậy để làm gì?
Vì thế ba người liền nghênh ngang xuất hiện ở ngã tư đường Phong Vĩ độ như vậy.
Ông lão tên là Lưu Lão Thành đã nhận thấy được một vài ánh mắt khiếp sợ, chỉ là làm bộ không nhìn thấy, trong lòng cười khổ không thôi, yên lặng dẫn theo hai người bên cạnh đi tới ngõ nhỏ vào tổ trạch.
Lưu Lão Thành thầm nghĩ rằng nếu các ngươi biết thân phận hai người này, đoán chừng các ngươi sẽ bị dọa sợ vỡ gan.



Bạn cần đăng nhập để bình luận