Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1434 - Bái Phỏng (4)



Chương 1434 - Bái Phỏng (4)




Lý Hòe gật mạnh đầu, giật mình nói: “Vậy ta hiểu rồi!”
Trần Bình An cười hỏi: “Ngươi hiểu cái gì?”
Lý Hòe khoanh hai tay trước ngực, một tay sờ cằm, “Khó trách cục than đen nho nhỏ này, nhìn thấy rối gỗ tô màu của ta thì tỏ ra rất chán ghét. Không được, ta sáng mai phải đấu của cải với cô ta một lần mới được, cao thủ so chiêu, thắng ở khí thế! Đến lúc đó xem là ai nhiều bảo bối hơn! Công chúa điện hạ thì sao nào, lúc này đây chẳng phải chỉ là đứa con nít đen như than, có gì ghê gớm. Chậc chậc, tuổi còn nhỏ, đã đeo đao trúc kiếm trúc, hù dọa ai chứ... Đúng rồi, Trần Bình An, công chúa điện hạ thích ăn gì?”
Trần Bình An đưa tay đè lại đầu Lý Hòe, nhẹ nhàng xoay về hướng học xá của nó, “Mau về ngủ đi.”
Lý Hòe đã hỏi xong vấn đề, cũng hài lòng rồi, bèn xoay người chạy về học xá của mình.
Không lâu sau, xa xa truyền đến một tiếng quát.
Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là Lý Hòe bị phu tử tuần tra ban đêm bắt gặp.
Trần Bình An vừa muốn đi giải vây cho Lý Hòe, rất nhanh liền nhìn thấy Lý Hòe nghênh ngang đi tới, còn dẫn theo Chu Liễm đi bên cạnh
Thì ra là Chu Liễm đã tìm cớ, nói là bà con xa thân thích của Lý Hòe, đêm hôm không biết đường, muốn nhờ Lý Hòe giúp quay về khách xá.
Lý Hòe giơ ngón tay cái, nói với Trần Bình An: “Vị Chu đại ca này thật sự là trượng nghĩa! Trần Bình An, huynh có quản gia như vậy, thật sự là có phúc.”
Sau đó Lý Hòe quay đầu cười nhìn về phía lão nhân lưng còng, “Chu đại ca, về sau nếu Trần Bình An đối đãi với huynh không tốt, cứ tới tìm Lý Hòe ta, ta giúp huynh lấy lại công bằng.”
Chu Liễm nhìn trái nhìn phải, tiểu tử tên là Lý Hòe này, khoẻ mạnh kháu khỉnh, bộ dạng quả thật không giống người đọc sách.
Trịnh Đại Phong, Lý Nhị, Lý Bảo Châm, Lý Bảo Bình.
Khó mà đụng tới tồn tại không quái thai xuất thân từ Ly Châu động thiên.
Chu Liễm cảm thấy mình cần quý trọng, cho nên lập tức cảm thấy thằng nhóc Lý Hòe này dễ ưa hơn rất nhiều, cho nên mặt mũi càng có vẻ hiền lành hơn.
Đợi thêm một lát, Lý Hòe này nhìn sao mà có chút giống vị thập cảnh võ phu từng đăng môn bái phỏng Lão Long thành, Lý Nhị, Lý Hòe, đều họ Lý, hẳn sẽ không là người một nhà chứ?
Chỉ có mình thân là võ phu thuần túy, mới có thể hiểu rõ nhất sự khủng bố của một vị đại tông sư chỉ cảnh.
Chu Liễm tự phụ về thiên phú võ học của mình đến mấy cũng chỉ dám nói nếu mình sinh trưởng ở Hạo Nhiên Thiên Hạ, dưới điều kiện tiên quyết thiên tư không thay đổi, sinh thời kiếm được cửu cảnh Sơn Điên cảnh không khó, thập cảnh thì không dám trông chờ.
Chu Liễm quay đầu, ánh mắt tràn ngập dò hỏi, nhìn về phía Trần Bình An.
Trần Bình An cười gật đầu.
Chu Liễm tức gần chết, một cước nhẹ nhàng đá vào trên mông Lý Hòe, “Hơn nửa đêm còn đi chơi lung tung như cô hồn dã quỷ, mau cút đi.”
Lý Hòe bị dọa nhảy dựng, sau khi chạy ra, xa xa chỉ vào Chu Liễm nói: “Giúp ta một lần, đạp ta một cước, ngươi ta hết ân oán, ngày mai nếu lại đường hẹp gặp nhau ở thư viện, ai chạy trước người đó chính là gia gia!”
Chu Liễm làm động tác giơ chân.
Lý Hòe nhanh chóng biến mất không dấu vết.
Ở bên học xá của Lý Bảo Bình.
Lý Bảo Bình và Bùi Tiền ngồi cùng bàn chép sách, ngồi đối mặt nhau.
Một người hạ bút như bay.
Một người như rùa bò.
Lý Bảo Bình chép xong mỗi một tờ giấy, phải hô hai chữ “cút đi”, sau đó gác bút lông, xoay cổ tay, tới bên Bùi Tiền xem xét.
Bùi Tiền yên lặng không nói gì, đầu đầy mồ hôi.
————
Đại Tùy, trong châu thành Lưu Châu tiếp giáp kinh thành, phủ đệ Thái gia vừa mới chuyển đến không bao lâu, có một vị khách quý “bối phận cực cao” tới.
Chính là Thôi Đông Sơn ở thư viện Sơn Nhai, bằng vào pháp bảo nhiều vô cùng trong một vật gang tấc, thắng được cho bản thân một cái danh hiệu “lão tổ tông Thái gia” hào phóng.
Đêm hôm khuya khoắt, thiếu niên áo trắng dùng sức đập cửa phủ Thái gia, vang rung trời, lớn tiếng hét lên: “Tiểu Thái Nhi tiểu Thái Nhi, mau tới mở cửa!”
Thiếu niên tuấn mỹ mi tâm có một nốt ruồi đỏ, phía sau còn dẫn theo vị hán tử thấp bé nhanh nhẹn, bên cạnh hán tử còn có con trâu.
Vị lão thần tiên Thái gia cung phụng Đại Tùy kia từng đóng quân ở phụ cận thư viện Sơn Nhai, sắc mặt xanh mét đi ra khỏi mật thất, ở trong sân lướt đi, đáp ở trên đường ngoài cửa lớn nhà mình, “Họ Thôi, ngươi tới làm gì? !”
Năm đó ở trên không tòa bị dân chúng kinh thành Đại Tùy quen gọi là “Tiểu Đông Sơn” kia, Thôi Đông Sơn cùng Thái Kinh Thần từng có một hồi thần tiên giao thủ rung động đến tâm can.
Thôi Đông Sơn một trận chiến thành danh, giống như bày làm một bữa tiệc pháo hoa miễn phí cho dân chúng kinh thành, không biết đêm hôm đó đã có bao nhiêu người dân kinh thành ngẩng đầu nhìn về phía thư viện Đông Hoa sơn, xem mà quên cả trời đất.
Bởi vì Thái gia có một vị lão tổ tông Nguyên Anh Địa tiên đảm đương vai trò Định Hải Thần Châm, ở kinh thành vốn có uy phong bát diện, kết quả rất nhanh thôi đã phải chuyển ra khỏi kinh thành, chỉ để lại một con em trong gia tộc ở kinh thành làm quan, canh giữ một tòa nhà lớn có quy cách không thua gì vương hầu.
Thôi Đông Sơn cười ha ha nói: “Kinh Thần à, sao khách khí quá vậy, còn tự mình ra tận đây nghênh đón? Đi đi đi, mau vào nhà chúng ta ngồi một chút, giờ vào thành cũng hơi muộn rồi, lại còn có lệnh cấm đêm nữa, ta đói quá, ngươi mau sai người làm bữa ăn khuya, ông cháu chúng ta nói chuyện phiếm.”
Thái Kinh Thần đen mặt nói: “Nơi này không chào đón ngươi.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận