Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1264: Kiếm Tiên Ở Sau (1)

Chương 1264: Kiếm Tiên Ở Sau (1)Chương 1264: Kiếm Tiên Ở Sau (1)
Chương 1264: Kiếm Tiên Ở Sau (1)
Trần Bình An lắc đầu nói: "Khai tông lập phái phiền toái biết chừng nào, chỉ cần nhìn hành vi của Nguyễn sư phụ, trong lòng ta đã hiểu được đại khái, rất khó. Còn nữa ta lấy đâu ra tư cách để khai tông."
Trịnh Đại Phong nhấp ngụm rượu nhỏ, vẻ mặt say mê, tầm chén Quế Hoa Nhưỡng mà thôi, vậy mà nhìn hắn uống cứ như đã ngà ngà say sau mấy vò lớn rượu ngon, hắn nhẹ nhàng cười nói: "Nếu có thể thu hồi từng tòa núi lớn phía tây quận Long Tuyền, có được nối liền mười mấy đỉnh núi thành một mảng, sẽ có linh khí nội tình để sáng lập môn phái tiên gia. Chẳng qua muốn những thế lực đó nhả miếng thịt trong miệng ra thì không dễ gì. Lúc trước Đại Ly chẳng qua là vì kết giao lôi kéo các tiên gia trên núi và vương triều hào phiệt nên mới đưa giá thấp như vậy, nếu không phải ngươi có tầng quan hệ cỡ Nguyễn Cung, chỉ sợ ngay cả một núi ngọn Ngọc Trai sơn cũng không mua được, càng miễn bàn tới Lạc Phách Sơn."
Trần Bình An rất tán đồng đối với điều này.
Ly Châu động thiên tuy không nổi tiếng thế gian vì linh khí cường thịnh, nhưng đó là so sánh với ba mươi lăm tiểu động thiên còn lại đám Kim Đan Nguyên Anh Địa tiên bình thường, có thể một mình có được một ngọn núi Lạc Phách Sơn, kết mao tu hành, mở phủ đệ, là ước mơ tốt đẹp xa vời lớn bằng trời.
Trần Bình An ngoài miệng nói khai tông lập phái khó khó khó, nhưng sâu thẳm trong nội tâm, hắn lại là cực kỳ hy vọng có thể thực sự có được một ngày như vậy, tựa như lúc trước ở Phi Ưng bảo hắn nói chuyện phiếm với Lục Đài, thậm chí đã sớm suy nghĩ tới đỉnh núi nhà mình, nên có những người nào và cần làm những việc gì. Nếu không vì sao Trần Bình An lại muốn hỏi vị đạo gia lão thiên quân Thái Bình sơn kia, một bộ hộ sơn trận pháp cần bao nhiêu tiền thần tiên? Nghe Chung Khôi kể lão thiên quân tọa trấn Thái Bình sơn, hiện ra kim thân pháp tướng, tay cầm Minh Nguyệt Kính, khống chế ba kiếm, đuổi giết Bạch Viên đeo kiếm xa ngàn vạn dặm, Trần Bình An sao có thể không mong ước hướng tới?
Lão nhân ngoại tỉnh đã thân với hiệu thuốc Khôi Trần đột nhiên xuất hiện, cười tủm tỉm đi qua bậc cửa, đi thẳng vào vấn đề nói: "Trần Bình An, xem ra ngươi sắp rời khỏi Lão Long thành rồi? Ta muốn thương lượng chuyện này với ngươi."
Trần Bình An đứng thẳng người, buông chén rượu và đôi đũa xuống, mỉm cười nói: "Mời lão tiên sinh nói.”
Lão nhân ra hiệu Trần Bình An cứ tiếp tục uống rượu ăn đồ ăn, đi đến cạnh quây, trực tiếp lầy ngón tay nhón máy hạt đậu phộng chiên dầu cho vào miệng, trầm ngâm một lát, nói: "Có thể hơi làm khó ngươi một chút, cũng có chút mạo phạm, nhưng chuyện duyên phận, tụ tán bất định như bèo trôi, hôm nay bỏ lỡ, có thể cả đời này bỏ lỡ, rụt cổ duỗi cổ đều một đao, ta vẫn sẽ nói thẳng, sau khi nói xong, Trần tiểu huynh đệ và Đại Phong huynh đệ, các ngươi cũng đừng để lão nhân ta về sau không được ăn đậu phộng ngó sen, ngược lại ngày nào cũng bị đóng sập cửa vào mặt... ˆ
Trịnh Đại Phong mất hứng nói: "Bọn ta đều là người rộng lượng, ngươi cứ nói thẳng ra đi có được không?”
Lão nhân ngắng đầu, ném miếng ngó sen vào miệng nhai, Tùy Hữu Biên tuy đã là võ phu thuần túy tiểu tông sư, chen thân Kim Thân cảnh cực kỳ không dễ dàng, nhưng theo ý ta, bình cảnh quá lớn, đăng đỉnh rất khó, cùng lắm là Viễn Du cảnh, nếu như vận khí tốt, cũng chỉ là võ phu bát cảnh mà thôi."
Trịnh Đại Phong lập tức mở mồm: "Võ phu bát cảnh mà thôi? Lão đầu tử, ngươi có bản lãnh ra ngoài đường hô câu này lên, xem các tu sĩ Địa tiên của Lão Long thành có cảm tưởng thế nào? Coi họ có tức giận đến mức tát một cái cho nát miệng ngươi ra hay không?”
Lão nhân là người tính khí hiền hòa, không so đo những lời chống đối của Trịnh Đại Phong, chỉ cười nói: "Cái này không phải ngoại lệ sao, thật ra ngay từ đầu Tùy Hữu Biên không nên đi con đường cụt võ đạo này...”
Tịnh Đại Phong vỗ bàn,"Ngươi nói gì đó?”
Lão nhân vội vàng khom lưng cầm chén rượu của Trần Bình An, rót đầy một chén Quế Hoa Nhưỡng, nâng chén nói với Trịnh Đại Phong: "Nói sai rồi, ta tự phạt ba chén, tự phạt ba chén!"
Một ngụm uống cạn, đang muốn rót chén thứ hai.
Trần Bình An cười tủm tỉm đưa tay che miệng bầu rượu,"Lão tiên sinh uống một chén rượu phạt là được rồi, chúng ta thân quen như vậy, không cần khách khí đến thế."
Lão nhân hậm hực buông chén rượu, lau miệng, giọng tiếc hận: "Rượu này ngon, chỉ tiếc chỉ là hương vị hơi nhạt chút, một hai chén uống không đủ vị."
Trịnh Đại Phong gắp miệng đậu phụ ngâm hành, Tuân lão ca, có rắm mau thả!"
Lão nhân ngà ngà say tiếp tục nói: "Tùy Hữu Biên là tiên thiên kiếm phôi cực kỳ hiếm gặp, có được tư chất kiếm tiên, vậy cũng chưa là gì, mấu chốt là cô ấy kiếm tâm tinh túy trong suốt, về sau rất có khả năng dùng Nguyên Anh kiếm tu phá vỡ bình cảnh thượng ngũ cảnh, ta không ngại để lại một câu ở trên bàn rượu, chỉ cần Trần tiểu huynh đệ bằng lòng từ bỏ thứ mình yêu thích, cho phép Tùy Hữu Biên gia nhập sơn môn chúng ta, trăm năm, nhiều nhất hai giáp, ta cam đoan Tùy Hữu Biên sẽ trở thành một vị Nguyên Anh kiếm tu chiến lực cực cao, cũng vỗ ngực cam đoan trong trăm năm sau, chắc chắn sẽ trở thành tu sĩ Ngọc Phác cảnh."
Trần Bình An mỉm cười không nói, đưa đũa, còn rót cho lão nhân một chén rượu.
Trịnh Đại Phong cười lạnh nói: "Tuân lão nhân, ngươi làm vậy là con cóc há mồm muốn nuốt nhật nguyệt à? Không sợ vỡ bụng mình ra2 Nói lui một vạn bước, Tùy Hữu Biên hôm nay đã là võ phu Kim Thân cảnh, chính ngươi cũng nói, trở thành võ phu Viễn Du cảnh cũng không khó, cần thời gian mài giũa thể phách mà thôi. Ngươi thì hay rồi, trực tiếp đòi Tùy Hữu Biên từ bỏ bát cảnh võ phu vốn đưa tay có thể chạm tới, tan hết một ngụm chân khí thuần túy, lại tốn một trăm năm hai trăm năm, theo đuổi kiếm tu thượng ngũ cảnh hư vô mờ mịt kia?”
Lão nhân kêu oan: "Không phải ta đã nói từ đầu rồi sao, việc này có phần làm khó người khác, nhưng Tùy Hữu Biên thiên phú tư chất xuất sắc như thế, không chuyển sang tu tập kiếm đạo, nếu ta không phát hiện thì thôi, chứ đã nhìn thấy mà phải nén lại trong bụng, thật sự khó chịu, việc phí phạm của trời nhường này, ta không nhịn được! Các ngươi nghĩ đi, Tùy Hữu Biên tiểu nha đầu thanh tú như vậy, về sau cho dù thành võ phu Viễn Du cảnh, cũng là dùng hai nắm đắm đánh đánh giết giết với người ta, một quyền đánh tới một cước đá tới, phong cảnh đại sát tới cỡ nào, đâu thể phong lưu được như một vị nữ kiếm tiên phong tư trác tuyêt. áo trắng bay bay. phi kiếm trảm địch ngoài ngàn dặm?”
Trịnh Đại Phong cười nhạo: "Nói nghe sao dễ dàng quá, võ phu thuần túy cảnh giới càng cao, tán khí càng hung hiểm, đặc biệt là luyện thần tam cảnh, liên quan đến nguyên thần hồn phách, một khi không cần thận, Tùy Hữu Biên đừng nói là giữ được tư chất kiếm tiên tiên thiên kiếm phôi, chỉ sợ sẽ mát ngay nửa cái mạng. Tuân lão nhân, ngươi cho rằng mình là đại tu sĩ Phi Thăng cảnh, hay là tu vi Tiên Nhân cảnh thấp nhất vậy? Huống chi Trần Bình An cớ gì phải hai tay dâng ra đại mỹ nhân Tùy Hữu Biên vốn gần như là tỳ nữ thiếp thân của mình cho ngươi, một lão già háo sắc chơi bời lêu lỗng như vậy? I
Bạn cần đăng nhập để bình luận