Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1094: Luôn Có Thời Điểm Đạo Lý Vô Dụt

Chương 1094: Luôn Có Thời Điểm Đạo Lý Vô DụtChương 1094: Luôn Có Thời Điểm Đạo Lý Vô Dụt
Chương 1094: Luôn Có Thời Điểm Đạo Lý Vô Dụng (2)
Ky tốt trẻ tuổi ngồi xổm xuống. Bạn tốt nhiều năm chết không nhắm mắt, trừng to mắt, tràn ngập kinh hãi và nghi hoặc, ky tốt nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt vị tiểu quốc công gia này, để hắn nhắm mắt lại.
Rõ ràng dễ thấy, hắn mới là chánh chủ, cái xác trên mặt đắt, Cao Thụ Nghị đã chết đuối ở trong chốn giang hồ này, thực ra là thư đồng của người này, trên thực tế trừ Cao Thụ Nghị, trong quán trọ còn có hai người trẻ tuổi, đều là khi còn trẻ chính là loại thư đồng không có quan chức, không có bổng lộc của hoàng tử, đều là đời sau của thế gia huân quý, vì chính là có một ngày, xưng hô với hoàng tử đã đổi một chữ, biến thành thái tử, nếu là có thể trực tiếp từ hoàng tử đổi thành hoàng đế, đương nhiên càng tốt.
Ky tốt trẻ tuổi là tam hoàng tử Lưu Mậu của vương triều Đại Tuyên, tuy hai vị huynh trưởng đại hoàng tử và nhị hoàng tử, đều có được uy vọng rất cao ở trong quan văn, võ tướng, nhưng Lưu Mậu lại là hoàng tử đương kim thiên tử cưng chiều nhất, hơn nữa phố phường đồn đãi vị hoàng tử điện hạ này, lúc thiếu niên đã yêu thích vụng trộm rời cung du lịch, mỗi lần về cung, đều mang theo một sọt chuyện xưa giang hồ cùng tin đồn hương dã thú vị, luôn có thể chọc cười hoàng đề bệ hạ.
Cộng thêm mẹ đẻ Lưu Mậu lại là phi tử đương kim thiên tử sủng ái nhất, đã sớm chết bởi bệnh, cho nên đối với Lưu Mậu, hoàng đề Lưu Trăn rất che chở. Đại khái là yêu ai yêu cả đường đi, đối với đám thư đồng lão thần tử như Cao Thụ Nghị tại phủ của tam hoàng tử cũng là cực kỳ ưu đãi.
Lưu Mậu đứng lên, bảo người ta công xác Cao Thụ Nghị đi, nói với quán trọ: "Ta rất thắc mắc, ngươi đã muốn cứu Diêu thị, vì sao còn phải cố ý giết chết con trai Thân quốc công? Vì sao không chờ một chút, đợi bồ câu đưa tin của quán trọ mang tin tức truyền cho Diêu thị, để Diêu lão tướng quân ra mặt giải quyết việc này? Giết Cao Thụ Nghị, còn có đường sống thương lượng sao?"
Ngụy Tiện dựa nghiêng người nơi cửa chính, cảm thấy có chút thú vỊ.
Chinh Nam đại tướng quân Diêu Trấn vừa mới bị tập kích, thương thế không nhẹ, mặc dù được tin tức từ quán trọ, cũng không nhất định có thể đủ tự mình chạy tới, quá nửa là phái một vị con em cùng tâm phúc đích hệ Diêu thị, chạy đến quay vần với Cao Thụ Nghị cắn người bừa bãi như chó điên, vị con em hoàng thất Đại Tuyền thâm tàng bát lộ trước mắt này, sở dĩ cố ý muốn dừng lại ở quán trọ, bề ngoài là mộ danh mà đến, uống rượu mơ kia, rõ ràng là một bố cục thuận tay dắt dê, con dê muốn dắt, tự nhiên là con dê đầu đàn thiết ky Diêu gia, Diêu Trấn xa ở biên thuỳ, tay cầm đại quân. Cao Thụ Nghị kiệt ngạo ương ngạnh, không phải hoàn toàn là giả vờ, từ hắn nhảy ra, trở mặt với toàn bộ con em Diêu thị ngoài Diêu Trấn, đúng mực vừa vặn, nếu là Diêu Trấn đích thân tới. Cao Thụ Nghị sẽ thấy không ổn thỏa, dù sao mình không phải Thân quốc công Cao Thích Chân, còn kém bối phận Diêu Trấn, nhưng ngoài Diêu Trấn, đều là quả hồng mềm cho Cao Thụ Nghị tùy ý nắn bóp, cho nên bát luận Diêu thị đến bao nhiêu người, đều chỉ là thêm dầu mà thôi, tự tiêu hao nguyên khí, tình thế sẽ chỉ từng bước chuyền biến xấu.
Ngụy Tiện dám khẳng định, hoàng đề Lưu Trăn năm nay đã bỏ lỡ máy lần đại điển, ví dụ tiệc Trạng Nguyên, hai lần hiến tế xuân thu, đều chưa lộ mặt, điều này ý nghĩa Lưu Trăn hoặc là bệnh tình nguy kịch, hoặc vô cùng có khả năng gặp biến có, hoàn toàn mắt đi sự khống chế đối với triều đình, thái tử chỉ tranh vốn cần các vị hoàng tử khổng tước xòe đuôi, trực tiếp biến thành tranh chấp ghé rồng, tự nhiên mà vậy sẽ trở nên tàn khốc tanh máu hẳn lên.
Diêu thị nếu chưa từng gả con gái vào hào phiệt kinh thành, chưa từng bởi vì con rễ Lý Tích Linh mà dính líu quan hệ với Lại bộ Thượng Thư, theo tổ huấn ngày xưa, quả thật có cơ hội tiếp tục ngồi vững biên quan, ngồi chờ kinh thành chém giết sóng gió quỷ quyệt, tra ra manh mối, đến lúc đó Diêu Trấn hoặc là phái con trai trưởng vào kinh yết kiến vua mới, bày tỏ lòng trung thành, hoặc là dứt khoát hoàng đề mới trực tiếp tuần tra biên cảnh phía nam, thu mua lòng người Diêu thị.
Câu này của tam hoàng tử Lưu Mậu ngoài quán trọ, thật ra không phải nói cho Trần Bình An nghe, mà là cố ý nói cho Cửu Nương cùng lão lưng còng của quán trọ.
Một khi nghe được, như vậy cục diện quán trọ lại càng thú VỊ.
Trần Bình An ngươi liều mạng bảo vệ Diêu gia, nếu là Diêu thị không hiểu phong tình, trái lai thầm oán ngươi làm điều thừa, hại Diêu thị đại bất trung, Trần Bình An trượng nghĩa ra tay còn có thê có một bầu nhiệt huyết sao? Tâm địa hiệp nghĩa, phải chịu được núi đao biển lửa tàn phá, giang hồ hợp ý, lời hứa đáng ngàn vàng, có thể đổi sinh tử, chỉ có không chịu nỗi một ly rượu vong ân phụ nghĩa.
Lưu Mậu lại cười lạnh nói: "Ngươi chẳng lẽ là muốn ép Diêu thị tạo phản? Chỉ biết sính khoái ý ân cừu nhát thời, thật sự là giang hồ hào kiệt sao?"
Quả nhiên.
Thứ người ta không chịu được nhát chính là thử lòng.
Hơn nữa người đời xưa nay như thế, trước khi sự việc hoàn toàn thối nát, cho dù đã ở tuyệt cảnh, vẫn luôn giữ trong lòng một tia hy vọng cầu may.
Gia chủ Diêu Trần tuy gặp ám sát âm hiểm, nhưng chung quy chỉ là bị thương, mà thông gia của Diêu thị, Lại bộ Lý lão Thượng Thư lúc trước dâng thư xin từ chức, hoàng đế bệ hạ ở trên tấu chương đáp lại một câu trả lời rất thú vị: tiên tài mới một nửa, từ quan vẫn còn sớm. Sau đó hoàng đế sai người đưa đi mấy con cá tiến cống tới Lý phả.
Chiến lực thiết ky Diêu thị, vẫn như cũ là người nổi bật trong các cánh quân phía nam, không ai dám xem nhẹ.
Tu sĩ tùy quân Diêu thị mà triều đình bí mật rót vào cảnh nội Bắc Tán, thiết nghĩ hẳn đã quay về bên cạnh gia chủ Diêu Trấn.
Rễ hiền Lý Tích Linh của Diêu gia, nghe nói có hi vọng tiến vào thư viện nho gia Đại Phục ở trung bộ Đồng Diệp Châu.
Diêu thị và Lý gia, ở trên dưới triều dã Đại Tuyền là rường cột nước nhà, là thanh lưu cao môn, cho dù hai nhà thông gia, dân chúng cũng sẽ không cảm thấy là dã tâm bừng bừng gì cả, mà là ông trời tác hợp, là dệt hoa trên gắm vương triều Đại Tuyền quốc lực cường. thinh. hoàn toàn xứng đáng là một câu chuyện đẹp.
Đã như vậy, Diêu thị sao có thể nói mất là mắt?
Cửu Nương khẽ biến sắc.
Sắc mặt lão lưng còng lúc sáng lúc tối.
Nữ tử Diêu Lĩnh Chi ở lầu hai càng nhìn về phía bộ áo bào trắng kia, trên khuôn mặt thanh tú đó không tự chủ được toát ra biểu cảm u oán. Vừa có cảm ơn phát ra từ phế phủ, lại có thầm oán khó kìm lòng nỗi.
Nhưng không phải nói nàng thuần túy tham sống sợ chết mà như thế, mà là biên quân Diêu thị từ lúc Đại Tuyền Lưu thị lập quốc, trong từ đường Diêu gia, những đền thờ tằng tầng lớp lớp, rậm rạp linh vị kia, hàng năm đều vẫn đang tăng thêm, từng cái tên, đều họ Diêu, các tổ tiên chết trận sa trường đó, trừ mang tới cho hậu nhân dũng khí khẳng khái chịu chết, vô hình trung cũng là một loại áp lực, sự trong sạch của Diêu thị, không cho phép con cháu đời sau có chút vấy bản nào, không cho phép tỳ vết nào trên bạch ngọc.
Đây là thường tình con người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận