Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 685: Tuế tuế bình an (1)

Chương 685: Tuế tuế bình an (1)Chương 685: Tuế tuế bình an (1)
Chương 685: Tuế tuế bình an (1)
Trần Bình An thần sắc ngưng trọng, nhất nhất nhớ ở trong lòng.
Trầm Ôn mỉm cười nói: "Mời đưa tay."
Trần Bình An có chút ngơ ngác, đưa tay ra.
Trầm Ôn đưa tay sờ sờ chỗ ngực mình, sau khi nắm chặt nắm tay thì đưa tới hướng Trần Bình An, buông nắm tay ra, nhẹ nhàng đặt một món đồ vào trong lòng bàn tay Trần Bình An.
Đúng là một vật phẩm màu vàng lớn cỡ quả trứng ngỗng.
Trần Bình An ngắng đầu, trừng mắt nhìn.
Trầm Ôn cười nói: "Cổ đại chiến trường di chỉ, vô số binh gia tu sĩ vất vả tìm kiếm âm hồn sa trường, tìm được thật sự là anh liệt, anh linh anh hồn của nhóm chiến thần, Trầm Ôn ta xuất thân là người đọc sách, sau khi chết được hoàng đề Thải Y quốc sắc phong làm Thành Hoàng gia nơi đây, một bộ kim thân, phẩm tướng thượng thừa, không thể so với kinh thành trong kinh thành đại vương triều, nhưng mà kim thân này... Văn đảm! Không thua gì Thành Hoàng một châu!"
Trong giờ khắc này Trầm Ôn như là trở về những năm tháng tuổi nhược quán, gian khổ học tập đọc sác hơn mười năm, cá chép vượt long môn, buổi sáng còn là chàng làm ruộng, buổi chiều đã trở thành quan trong cung, hăng hái lấy thân Trạng Nguyên đi đầu trong hoàng cung, không phải vì làm rạng rỡ tổ tông một nhà một họ, mà vì nụ cười của bách gia tính thị.
Sau khi Văn sĩ thư sinh Kim Thành Hoàng Trầm Ôn giao ra kim thân văn đảm kia, như là trút được gánh nặng, mấy trăm năm cần trọng che chở phong thuỷ một phương, hôm nay rốt cuộc có thể nghỉ ngơi thoải mái rồi. Trần Bình An thật lâu vẫn không thu tay lại, Trầm Ôn cười ha ha, đưa ra một ngón tay, nhẹ nhàng điểm một cái trên văn đảm kia, mỉm cười nói: " Thân vô thái phượng song phi dực, Tâm hữu linh tê nhát điểm thông. (*). Tiểu tiên sư, về sau đọc sách nhiều một chút!"
() Thân ta không có đôi cánh phượng lộng lẫy bay cao. Nhưng trong lòng có điểm sừng tê để cảm thông
Trần Bình An trịnh trọng thu hồi kim thân văn đảm có được một cách kỳ lạ kia, cộng với hộp gỗ màu xanh, cùng nhau để vào giữa phương thốn vật.
Thiếu niên lấy thân phận người đọc sách vãn bối, cúi đầu trí lễ.
Trầm Ôn lại lấy thân phận người đọc sách cùng thế hệ chắp tay hoàn lễ.
Trần Bình An nhớ tới một chuyện, một bước bước vào miếu thổ địa, lấy ra đôi sơn thủy ấn kia, nhẹ giọng nói: "Thành Hoàng gia, ta tên là Trần Bình An, đến từ Đại Ly Long Tuyền quận, có vị Tề tiên sinh tặng cho ta đôi con dấu này, nói là gặp sơn sơn thủy thủy, có thể đóng con dấu lên trên phong thuỷ đồ, lúc trước bãi tha ma bên kia, âm khí rất nặng, ta đã nhờ người từ quận thủ phủ lấy một bộ bản đồ, đóng một cái lên trên, kết quả giống như thật sự sơn thủy khí vận điên đảo, như vậy hiện tại yêu ma ở trong thành Yên Chi quận lấy tà pháp quấy phá, có dùng được không? Có thể áp chế yêu tà khí bọn họ chế tạo ra không?”
Trầm Ôn thần sắc nghiêm túc, hỏi: "Ta có thể cầm một lát không?"
Trần Bình An gật đầu nói: "Đương nhiên."
Trầm Ôn hai tay thật cẩn thận tiếp nhận đôi sơn thủy ấn kia, sau đó một tay một khối, cao giơ lên quá đỉnh đầu, nhìn chữ triện cùng với chu án hồng đậm hơi hơi thắm sắc nơi phần đáy con dấu, Trầm Ôn hít sâu một hơi, buông lỏng vai, hỏi: "Vị tiên sinh kia có nói với ngươi hay không, một đôi pháp khí vô thượng giá trị không thể đo lường như vậy lại tồn tại một chỗ thiếu sót, chính là mỗi lần ấn một cái, linh khí sẽ tiêu tán một phần, mãi đến khi cuối cùng linh khí sử dụng hầu như không còn, sẽ biến thành một đôi con dấu bình thường nhất?"
Trần Bình An gãi gãi đầu, nhếch miệng cười nói: "Tê tiên sinh không nói điều này với ta rồi."
ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Trầm Ôn lại hỏi: "Ngươi không sợ lần này ngươi hạ ấn xuống, linh khí tồn hao nhiều?"
Trần Bình An lắc đầu nói: "Cái này có cái gì phải sợ, ta cũng không phải tiêu xài lung tung. Lúc trước ta từ một quyên khắc bản sơn thủy du ký của Yên Chi quận nhìn thấy tám chữ, gọi là 'trời yên biển lặng, thời hòa tuế phong', ta đặc biệt thích, còn đặc biệt khắc lên trên thẻ tre. Hơn nữa ta cảm thấy cái này cũng là ước nguyện ban đầu Tề tiên sinh đưa ta con dấu, nếu Tê tiên sinh ở trong này, khẳng định cũng sẽ làm giống như vậy."
Trầm Ôn than thở một tiếng,"Chỉ tiếc lần này yêu ma quấy phá, phần nhiều là tà pháp mê hoặc lòng người, cùng với truyền bá ôn dịch, đôi sơn thủy ấn này khi ấn xuống, ý nghĩa phi phàm, tác dụng lại không lớn đối với thời cuộc hiểm trở tức thời. Trần Bình An, thu lại con dấu, ta vẫn là câu nói kia, nếu tương lai Thải Y quốc có minh chủ, thời điểm ngươi đi ngang qua Thải Y quốc, có thể yêu cầu vị hoàng đế kia đưa một bức kinh thành tình thế đồ, phủ lên trên một cái, sẽ có thể ân trạch ít nhất trăm năm. Thu lại đi, nhớ lấy nhớ lấy, phải thật trân quý. Không được dễ dàng lấy ra, để cho người ta nhìn thấy."
Trần Bình An có chút lạc lõng, đành phải một lần nữa thu hồi con dấu.
Nhìn thấy một màn này Trầm Ôn dở khóc dở cười, ở đâu có đứa nhỏ nào "Thiếu tâm nhãn" như vậy, người trên núi là một đám người làm ăn, đều theo đuổi một vốn bốn lời, hoặc là bát kế lợi hại trước mắt, nhưng cũng mưu tính sâu xa, bố cục ngàn vạn dặm cùng trăm ngàn năm, xét đến cùng, vẫn là muốn kiếm món lời to.
Bóng người Trầm Ôn càng thêm hư vô mờ mịt, tan rã không chừng, trầm giọng nói: "Trần Bình An, lần này yêu ma quấy phá, tựa như chính lời ngươi nói, trong khả năng', như vậy là đủ rồi."
Trần Bình An gật gật đầu, tháo hồ lô rượu xuống, cùng Thành Hoàng gia ngắng đầu nhìn bầu trời phía bên ngoài.
Trầm Ôn đột nhiên hỏi: "Đại Ly Long Tuyền quận? Châu quận huyện của Bảo Bình châu bình thường sẽ không mang theo chữ long mới đúng."
Trần Bình An cười nói: "Quê nhà của ta trước kia là tòa Ly Châu động thiên, sau lại tiểu động thiên vỡ vụn rơi xuống đất, mới cải danh thành Long Tuyền quận."
Trầm Ôn ngắn ra, dò hỏi: "Vị t tiên sinh ngươi nói, chính là Tê tiên sinh của Thư viện Sơn Nhai, đệ tử đắc ý nhất của Văn Thánh?"
Trần Bình An ừ một tiếng, thần sắc ảm đạm,"Chính là vị Tểề tiên sinh đó." Trầm Ôn ngơ ngác nhìn thiếu niên lang đến từ Đại Ly.
Giầy rơm, hồ lô rượu, phi kiếm, con dấu, tám lòng son, tên là Trần Bình An.
Trầm Ôn hơi miệng khô lưỡi khô,"Trần Bình An, vậy ngươi là đệ tử đích truyền của Tề tiên sinh?"
Trần Bình An do dự, cuối cùng quyết định vẫn là nói lời thật,"Tê tiên sinh không muốn thu ta làm đệ tử, nhưng mà sau lại gặp gỡ Văn Thánh lão gia, giỗng như muốn Tê tiên sinh thay sư phụ thu đồ đệ, nhưng lúc ấy ta cảm thấy mình còn không được xem là người đọc sách, nên không nhận lời Văn Thánh lão gia làm đệ tử ông áy, Văn Thánh lão gia cũng không tức giận, chính là uống nhiều rồi, thời điểm ta dựa lưng vào người lão, lão nhân dùng sức vỗ đầu của ta, khuyên ta uống rượu..."
Trần Bình An cười giơ lên hồ lô rượu trong tay, tươi cười sáng lạn nói: "Cho nên hiện tại ta uống rượu."
Người đọc sách Trầm Ôn chỉ cảm thấy trời giáng ngũ lôi oành, cũng không phải một vài thiên lôi nện ở trên đầu, là hết đợt này tới đợt khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận