Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1402 - Việc Không Sợ Nhất Trên Đời Này (6)



Chương 1402 - Việc Không Sợ Nhất Trên Đời Này (6)




Chu Liễm cười khà khà nói: “Ngươi nói vậy là không biết rồi, là vị đại huynh đệ kia quá khách khí, từ đầu tới đuôi không muốn đổi mạng với ta, bằng không ta không có cách nào còn đủ đầu đuôi như vậy mà đứng bên cạnh cô, chắc chắn không thể thiếu được cảnh Thạch Nhu cô nương nhìn thấy bộ dáng thê thảm da tróc thịt bong, hai tay xương trắng của ta, đến lúc đó Thạch Nhu cô nương thấy cảnh thương tình, đau lòng rơi lệ, ta cũng ruột gan đứt từng khúc, chắc chắn phải tức sùi bọt mép vì hồng nhan, trở về mang mảnh thi thể phân tán khắp nơi của đại huynh đệ kia, một lần nữa ghép lại rồi quật xác một trận...”
Thạch Nhu nghe như gió thoảng bên tai.
Trần Bình An đột nhiên nói: “Lần này sau khi đi thư viện Sơn Nhai Đại Tùy, trên đường chúng ta trở về Long Tuyền quận, có thể phải đi tìm phủ đệ của một nữ quỷ áo cưới ẩn nấp trong núi rừng, đạo hạnh không kém, nhưng không nhất định có thể tìm được nó.”
Chu Liễm kinh hỉ nói: “Thiếu gia, nữ quỷ áo cưới đó có xinh đẹp không? So với bộ dáng lúc còn sống của Thạch Nhu cô nương thì như thế nào?”
Trần Bình An cười nói: “Năm đó lần đầu tiên nhìn thấy ả, mặc một bộ áo cưới đỏ tươi, khuôn mặt trắng bệch, chỉ cảm thấy dọa người, hình dáng cụ thể như thế nào, không quá chú ý.”
Bùi Tiền vụng trộm nuốt ngụm nước bọt, lấy ra một lá bùa dán lên trán.
Trần Bình An nhẹ nhàng hỏi: “Lão giả bát cảnh kia, ngươi đại khái ra mấy phần khí lực là có thể đánh thắng?”
Chu Liễm có chút xấu hổ, “Thiếu gia, ta với người ta bắt đôi chém giết, tay nóng lên, đều sẽ dốc sức mà làm. Cho nên nếu thiếu gia gọi ta dừng tay muộn chút nữa, vị đại huynh đệ kia thật sự sẽ bị chém thành tám mảnh, làm trở thành quỷ nước hay không, cũng không nói chắc được.”
Trần Bình An bất đắc dĩ nói: “Là một... thói quen tốt.”
Chu Liễm hậm hực.
Bùi Tiền vui sướng khi người gặp họa nói: “Lão đầu bếp, lúc này sao không nịnh nọt, không nói là theo sư phụ ta học đi?”
Chu Liễm cười ha ha, một cước đá vào mông Bùi Tiền, thân thể Bùi Tiền lao về phía trước, chỉ là theo bản năng liền lấy gậy leo núi chọc về phía mặt đất, thân hình quay chung quanh gậy leo núi nhanh chóng xoay tròn một vòng, không vội mắng to Chu Liễm, cũng không phải tò mò mình vì sao chưa ngã sấp xuống, Bùi Tiền chỉ rút ra cây gậy leo núi sống nương tựa lẫn nhau đã rất lâu rồi, chạy đến bên cạnh Trần Bình An, nghi hoặc nói: “Sư phụ, sao cây ‘sơn thần lão gia’ này của con đến bây giờ cũng chưa gãy, người nhìn một cái, ngay cả một chút vết nứt cũng chưa có? Chẳng lẽ ngay từ đầu đã để con nhặt được bảo vật? Thật sự là cây cối thần tiên do vị sơn thần lão gia nào đó trồng?”
Trần Bình An cười không nói lời nào.
Chu Liễm cười ha ha nói: “Là thiếu gia sớm giúp ngươi lấy phép tiểu luyện tiên gia, luyện hóa cây gậy leo núi này, bằng không nó sớm nát bét rồi. Cành cây tầm thường, chịu nổi Phong Ma kiếm pháp của ngươi giày xéo hay sao?”
Bùi Tiền gãi gãi đầu, “Ra là vậy à.”
Giống như cảm giác rất bất ngờ, lại là lẽ đương nhiên.
Sau đó Bùi Tiền ý tưởng tương đối không trói buộc ngẩng đầu, trông mong nhìn màn đêm, “Sao còn chưa có mưa vậy?”
Trần Bình An lấy sáu bước đi cọc vừa đi vừa hỏi: “Vì sao phải có mưa?”
Bùi Tiền cũng vừa diễn luyện Bạch Viên Bối Kiếm Thuật, gậy leo núi tạm thời làm kiếm của nó, vừa trả lời: “Có mưa, con sẽ có thể giúp sư phụ bung dù.”
Chu Liễm lại đạp tới một cước, bị Bùi Tiền linh họat né tránh, Chu Liễm cười mắng: “Ngươi thùng cơm quả dưa lùn chỉ ăn cơm không thấy lớn, như thế nào che ô cho thiếu gia?”
Bùi Tiền rối rắm vạn phần, cúi đầu ủ rũ nói: “Cũng đúng.”
Trần Bình An an ủi: “Có tâm ý là được rồi.”
Chu Liễm cười nói: “Cái đứa lỗ vốn này, cũng chỉ có tâm ý mà thôi.”
Bùi Tiền trợn mắt với Chu Liễm, “Nếu không phải ta nể tình ngươi đang bị thương, thế nào cũng phải cho ngươi lĩnh giáo một phen Phong Ma kiếm pháp ta tự nghĩ ra.”
“Đến đây nào, chúng ta luyện tập một chút.”
Chu Liễm bước ra một bước, Bùi Tiền cười ha ha, bắt đầu chạy vòng quanh Trần Bình An.
Thạch Nhu trong lúc nhất thời có chút thất thần.
Bùi Tiền luôn quay quanh ở bên người Trần Bình An, tuy lên núi xuống nước, vẫn là một cục than đen nho nhỏ.
Mà khi nó chạy ở trên con đường trăng sáng treo cao, hào quang trong trẻo, trên người tiểu cô nương tỏa ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt.
Chỉ là không biết, có một ngày, khi Bùi Tiền một mình hành tẩu giang hồ, có thể là quang cảnh hoàn toàn khác hay không?
Ví dụ như một vầng mặt trời chói chang, xa xa liếc một cái, người ngoài đều cảm thấy thiêu đốt đôi mắt?
Chỉ là loại cảm xúc phức tạp này, theo cùng nhau trèo non lội suối, Thạch Nhu liền bắt đầu hối hận mình thế mà lại có loại suy nghĩ nhàm chán này.
Thật sự là nha đầu Bùi Tiền này quá hoang dại.
Vào hè đã được một thời gian, sắp tới bến đò tiên gia nằm ở biên cảnh phía đông Thanh Loan quốc kia.
Hôm nay ở trong núi sâu rừng già, Bùi Tiền đang chạy tới nơi xa hơn một chút, đi nhặt cành khô dùng để nhóm lửa nấu cơm, lúc trở về, người đầy bùn đất, đầu đầy cỏ, bắt được một con thỏ hoang màu xám, bị nó túm tai, chạy vội trở về, đứng ở bên cạnh Trần Bình An, dùng sức lay lư con thỏ hoang đáng thương kia, nhảy nhót nói: “Sư phụ, xem con bắt được gì?! Sơn Khiêu trong truyền thuyết, chạy nhanh lắm!”
Trần Bình An cười nói: “Hôm nay chúng ta chỉ ăn chay không ăn mặn, thả đi.”
Bùi Tiền kinh ngạc, sau đó có chút không đành lòng, vất vả biết bao nhiêu mới bắt được, bèn hỏi: “Sư phụ, có thể nuôi cho mập rồi làm thịt ăn hay không? Con tìm sợi dây thừng trói nó, dọc theo đường đi con mang theo nó là được rồi.”
Trần Bình An khoát tay, “Nếu thực sự muốn ăn thịt, để sau này bảo Chu Liễm bắt cho ngươi con lợn rừng.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận