Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 808: Trên Đỉnh Quần Sơn Có Võ Thần (1)

Chương 808: Trên Đỉnh Quần Sơn Có Võ Thần (1)Chương 808: Trên Đỉnh Quần Sơn Có Võ Thần (1)
Chương 808: Trên Đỉnh Quần Sơn Có Võ Thân (1) Trần Bình An cảm thấy có vẻ hơi
uồng phí của trời, mình cũng không phải Luyện khí sĩ, linh khí dày mỏng cũng không ý nghĩa gì, một động thiên phúc địa như vậy, chi bằng để cho người khác tiêu tiền vào ở, liền dò hỏi: "Quế Di, ta là võ phu thuần túy, cho ta ở quá lãng phí, đổi cho ta một viện tử khác nha?"
Phụ nhân ôn nhu cười nói: "Không phải chuyện tiền bạc, Trần công tử cứ việc yên tâm ở lại. Với quan hệ giữa công tử cùng thiếu gia nhà ta, cho dù về sau nơi đây trở thành tiểu viện công tử độc hữu, Quế Hoa Đảo không mở ra đối với người ngoài, ta cũng không thấy có gì là bát ngờ." Hai câu này nói khẽ khắc vào trong tâm khảm Trần Bình An, nghĩ đến Phạm Nhị, Trần Bình An liền yên tâm thoải mái đi vào tiểu viện Khuê Mạch lịch sự tao nhã yên tĩnh này.
Trong viện sớm có một cô gái xinh đẹp chờ sẵn, duyên dáng yêu kiều, khí chát thiên về lạnh lùng, cho dù chỉ là im lặng đứng thẳng, cũng đứng cực có phong vận, nhưng mà sau khi nhìn thấy phụ nhân cùng Trần Bình An, nàng lập tức nhoẻn miệng cười với Trần Bình An, thản nhiên nói: "Trần công tử, ta tên là Kim Túc, Kim trong kim sách, Túc trong túc mẽ, trong sách cổ chính là ý chỉ cây quế. Từ nay về sau sẽ do ta chăm sóc chuyện ăn uống ngủ nghỉ của công tử."
Nụ cười của cô gái trong trẻo nhưng lạnh lùng này, rất có phong tình "Ngã hoa khai lai bách hoa sát" (°).
("°) Khi hoa của ta nở ra, trăm hoa khác sẽ bị sát hại. Ý thơ của Hoàng Sào sau khi thi rớt tiến sĩ.
Trần Bình An có chút câu nệ, theo bản năng ôm quyền hoàn lễ,"Về sau phải phiền Kim Túc cô nương rồi."
Sau đó hắn có chút mất mát, tháo xuống bầu rượu nhanh chóng uống hớp rượu.
Phụ nhân am hiểu sát ngôn quan sắc, sâu sắc nhận thấy được một tia biến hóa của thiếu niên, nhưng cũng không có suy nghĩ sâu xa, thế gian bách thái, thiếu niên có chút tâm sự, cũng là rất bình thường.
Phụ nhân cáo từ rời đi, những mà ở cửa thấy được một người quen ngoài ý liệu, càng ngoài tình lý, chính là lão xa phu đánh xe đưa hai người tiến đến Quế Hoa Đảo Phạm gia, phụ nhân cười hỏi: "Là Phạm tiêu tử còn có dặn dò cần giao phó?"
Lão xa phu đối mặt vị Quế Di này, tựa như tương đương lễ kính, lắc đầu cười nói: "Là chịu gia chủ nhờ vả, cùng Trần công tử cùng đi hướng Đảo Huyền sơn, trong thời gian ở đây, chỉ sợ ta phải ở tại tiểu viện Khuê Mạch."
Quế Di ánh mắt càng thêm kinh ngạc, hỏi: "Cần Kim Túc ở tại nơi khác sao?"
Lão xa phu gật gật đầu,"Tốt nhất là như vậy, để cho nàng ấy chọn một nơi gần viện tử một chút, mỗi ngày đưa chút đồ ăn lại đây là được, công việc còn lại không cần quan tâm.”
Quế Di tuy trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng không nói thêm gì, quay đầu lên tiếng gọi Kim Túc sắc mặt như thường, cùng nhau rời khỏi.
Lão xa phu không quên nhắc nhở một câu,"Gia chủ phân phó, còn phải quấy rầy Quế phu nhân một chuyện, để cho chu tổ tông quế thụ trên đỉnh núi, phân ra một ít thụ ấm ở tiểu viện Khuê Mạch, miễn cho bị người ngoài có tâm dòm ngó."
Quế di gật gật đầu, ở trên Quế Hoa Đảo, cô gái Kim Túc được tuyển từ trăm vị quế hoa tiểu nương hàng đầu, không nhịn được quay đầu nhìn lão xa phu cùng thiếu niên giầy rơm.
Sau khi Quế Di và Kim Túc đi ra khỏi viện tử Khuê Mạch, một trận gió núi mát mẻ thổi tới nơi đây, đồng thời có thụ ấm bao phủ viện tử, chỉ là chợt lóe rồi biến mất, sau đó vẫn như cũ là ánh mặt trời sáng lạn.
Lão xa phu được Phạm Nhị xưng hô là Mã gia gia mặt hướng về Trần Bình An, thẳng thắn vô tư nói: "Ta tên là Mã Trí, là một trong những môn khách của Phạm gia, ta là một kiếm tu Kim Đan cảnh, nhưng mà thiên phú không cao, sát lực không mạnh, cho dù chống lại Sở Dương đồng cảnh do Phù gia cung phụng, vẫn không phải đối thủ của hắn. Lần này Mã Trí ta chịu gia chủ nhờ vả, nhưng mà gia chủ lại là chịu nhờ vả của Trịnh tiên sinh hiệu thuốc bắc Khôi Trần, muốn ta cùng Trần công tử thử kiếm."
Trần Bình An vừa nghe đến Trịnh tiên sinh, chỉ biết đây là một trong những cách Trịnh Đại Phong báo đáp, liền tại đây tiểu viện lần thứ hai chắp tay ôm quyền.
Lão nhân cười gật đầu,"Trước tiên không vội, ta sẽ ở tại sương phòng tiểu viện, hôm nay Trần công tử trước tiên nghỉ ngơi cho tốt, có thể đi dạo Quế Hoa Đảo nhiều một chút.
Nếu không ngày mai bắt đầu thử kiếm, Trần công tử chưa chắc có thời gian nhàn hạ như vậy."
Lão nhân đi hướng một gian phòng bên hông, sau khi đóng cửa lại, cười nói: "Nếu Trịnh đại tiên sinh không phải nói giỡn, như vậy lúc này đạo đãi khách của Phạm gia Qué Hoa Đảo có hơi khoa trương a, thiếu niên võ phu kia thật sao chống đỡ được sao? Mã Trí ta dù ở trong kiếm tu Kim Đan cùng thế hệ không ra gì đến máy thì tốt xấu cũng là một kiếm tu cửu cảnh a."
Nói tới đây, bên trong khí phủ lão nhân lược ra một thanh phi kiếm màu đen hơn một thước, sau khi nó hiện thế, bắt đầu quanh quản chậm rãi lượn vòng quanh lão nhân, kiếm khí nồng hậu, kéo thành một dãi lưu huỳnh màu đen.
Trong phòng kiếm khí dày đặc, cái nóng của khoảng thời gian giữa hè, nháy mắt không còn chút nào.
Trần Bình An đi tới phòng chính đối diện viện môn, sau khi đóng cửa lại, lúc này mới thật cần thận mở ra túi bao lúc trước Trịnh Đại Phong để tại cửa.
Có một bộ sách còn mang theo mùi mực mới mẻ, khắc bản hoàn mỹ, sách tên là (Kiếm Thuật Chính Kinh), rất có khả năng là Trịnh Đại Phong thông qua quan hệ nhân mạch Phạm gia, tìm được một hiệu sách tin được, do hắn tự mình khắc bản thành sách, cộng thêm bón chữ tên sách vô cùng bắt mắt, thể hiện rõ công lực, thật sự không thể liên hệ được với Trịnh Đại Phong cà lơ phát phơ.
Ngoài bản Kiếm Thuật Chính Kinh) ra, còn có một túi tiền nhỏ bằng vải bông không bắt mắt, suy nghĩ một chút, số lượng tiền không nhiều lắm, hơn mười đồng, Trần Bình An nghĩ lầm là Tiểu Thử tiền hoặc là Cốc Vũ tiền, kết quả mở ra vừa thấy, sợ tới mức Trần Bình An vội vàng che túi tiền lại, đó chính là một túi đồng tiền Kim Tinh có thể khiến cho Cốc Vũ tiền kêu là đại gia! Đồng tiền Kim Tinh trân quý cỡ nào, Trần Bình An vô cùng rõ ràng, máy đỉnh núi ở bên trong Lạc Phách Sơn như thế nào mà tới tay? Chính là kết quả của từng đồng từng đồng tiền Kim Tinh bay ra ngoài!
Trần Bình An thậm chí không kiểm kê số lượng, không có phân biệt chủng loại đồng tiền Kim Tỉnh, là Cung Dưỡng tiền? Nghênh xuân tiền? Áp thắng tiền? Hay là ba cái đều có? Trần Bình An không nói hai lời trực tiếp thu vào bên trong phương thốn vật Mười Lăm.
Cuối cùng chỉ còn lại một khối ngọc bài cùng một phong thơ.
Ngọc bài không có khắc dấu hoa văn trang sức gì, chỉ là ngọc bài vuông vức đơn giản, nhưng mà tính chất nhẵn nhụi, sờ lên có cảm giác giống như tơ lụa tốt nhất thế gian, vừa nhìn là biết đây là vật tốt, đến cùng tốt cỡ nào, với nhãn lực trước mắt của Trần Bình An, không nhìn ra được.
Trần Bình An mở ra phong thư, bút tích trong thử, quả thực giống như nét chữ tên sách Á Kiếm Thuật Chính Kinh}, tất nhiên là chữ Trịnh Đại Phong tự tay viết. Trong thư nói mấy chuyện đơn giản trọng yếu, bộ kiếm kinh này, đạo không cao, nhưng đã là đỉnh điểm của võ học, kiếm thuật truyền tải trong đó, tất cả đều là chiêu thức phản phác quy chân, thực thích hợp với Trần Bình An loại người chăm chú nghiên cứu tập luyện khổ tu. Mười lăm đồng tiền Kim Tinh, là để trả lại năm văn tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận