Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1391 - Tha Hương Gặp Đồng Hương (1)



Chương 1391 - Tha Hương Gặp Đồng Hương (1)




Có vị lão tú tài quần áo cũ kỹ, ngồi ngay ngắn ở giữa một băng ghế, Thôi Sàm tuổi đôi mươi, ngồi ở một bên, thiếu niên Tả Hữu và thiếu niên Tề Tĩnh Xuân ngồi ở một bên khác.
Một băng ghế ngồi bốn người, có vẻ hơi chật chội.
Có cái đầu xâm nhập bên trong bức họa cuộn tròn vốn nên chỉ thuộc về thầy trò bốn người, nghiêng đầu, nụ cười rạng rỡ, còn vươn hai ngón tay.
Một chỗ khác, có thân hình cường tráng ngồi ở góc, đưa lưng về phía mọi người.
Bức thứ hai.
Kẻ kia thò đầu ở trong bức họa cuộn tròn đầu tiên, quang minh chính đại đứng ở giữa bức họa cuộn tròn, dang hai tay, thiếu niên Tả Hữu và Tề Tĩnh Xuân hai tay ôm lấy cánh tay nam nhân kia, quỳ gối thu chân, treo ở không trung, hai thiếu niên nhếch miệng cười to.
Thư sinh trẻ tuổi Thôi Sàm đứng phía sau người kia, cười hàm súc chút, chỉ là cũng cười rất chân thành.
————
Thôi Đông Sơn nghĩ từ khi nào, hắn, Trần Bình An, tiểu nha đầu đen như than kia, cũng lưu lại một bức họa cuộn tròn như vậy?

Hai ngày kế tiếp, Trần Bình An mang theo Bùi Tiền và Chu Liễm đi dạo cửa hàng kinh thành, Thạch Nhu ở lại quán trọ bên kia giữ nhà.
Náo nhiệt thì náo nhiệt thật, bởi vì trận tranh luận phật đạo thanh thế lớn này, nơi thủ thiện này của Thanh Loan quốc, tam giáo cửu lưu ngư long hỗn tạp, kẻ cầu danh cầu danh, kẻ cầu lợi cầu lợi, đương nhiên còn có người như Trần Bình An thuần túy đến ngắm cảnh, nhân tiện mua một ít đặc sản Thanh Loan quốc.
Bùi Tiền và Chu Liễm ước chừng là bóng tối dưới đèn, đều chưa nhìn ra Trần Bình An thích đi dạo tiệm sách có gì cổ quái, nhưng mà Thạch Nhu tinh tế lại nhìn ra chút dấu vết, Trần Bình An đi chơi những tiệm sách lớn nhỏ kia, sách mới khắc gỗ hoàn mỹ, hầu như chưa bao giờ động vào, điển tịch chư tử bách gia, cũng không có hứng thú lớn, ngược lại đối với sách tạp lục cùng tạp thư loại huyện chí các quốc gia, còn có chút gia phổ lạ chỉ có thể được đặt ở góc, gặp một quyển lật một nửa, chẳng qua sau khi lật xong Trần Bình An lại không mua.
Dẫn tới không ít cái lườm.
Cũng may có Chu Liễm vừa có bạc là thích tiêu tiền như nước giúp đỡ, mới không bị cửa hàng hiệu sách dùng lời nói độc ác nhằm vào.
Bùi Tiền đại khái cảm thấy ở kinh thành, Trần Bình An đầu tiên là mua mười mấy thếp giấy Tuyên Thành nổi tiếng đắt đỏ nhất Thanh Loan quốc, lại mua cho Lô Bạch Tượng đôi hũ cờ ngự dụng sứ men xanh kia, lại mua cho nó cái hồ lô cầm tay, chi tiêu rất lớn, đã vượt xa bình thường, cho dù nhìn thấy vật thuận mắt thật lòng thích, đều chỉ vụng trộm nhìn vài lần mà thôi, huống chi hộp đa bảo lúc trước Diêu Cận Chi đưa tặng thật sự đã tràn đầy, không nhét được nhiều đồ nữa, bằng không lại đòi sư phụ cái hộp đa bảo mới tinh? Bùi Tiền sau khi cân nhắc một phen, vẫn từ bỏ ý niệm, cảm thấy tuy nói ở Sư Tử viên lần này sư phụ có kiếm được chút tiền Cốc Vũ, nhưng mình cũng mua miếng ngọc, lần sau lại kiếm tiền rồi mở miệng xin sư phụ sau.
Xét đến cùng là nghèo.
Bùi Tiền có chút đau lòng, không biết mình khi nào mới có thể tích góp được những cái hộp đa bảo, toàn bộ đều đựng đầy bảo bối. Lão đầu bếp nói so với hộp đa bảo tốt hơn lớn hơn, là giá đa bảo nhà phú quý đều có, sau khi bày đầy vật, đó mới gọi là thật sự rực rỡ muôn màu, người xem tròng mắt rớt xuống đất không nhặt lên được.
Hai ngày qua đi dạo phố, nghe được một ít tia vỉa hè miễn cưỡng dính dáng với bọn Trần Bình An.
Dựa theo cách nói của Chu Liễm, khẩu vị hoàng đế Khánh Sơn quốc cực kỳ “hạc giữa bầy gà”, làm lão bái phục không thôi. Vị quân chủ nhất ngôn cửu đỉnh này ở Khánh Sơn quốc, không thích giai nhân thon thả thướt tha nhiều vẻ, chỉ có mê nữ tử phúc hậu thế gian, mấy vị phi tử được sủng ái nhất trong cung Khánh Sơn quốc, có bốn người, đều không thể dùng đẫy đà để hình dung, người người đều từ hai trăm cân trở lên, được hoàng đế Khánh Sơn quốc gọi mỹ miều viết Mị Trư, Mị Khuyển, Mị Bi cùng Mị Tước.
Mà Mị Trư Viên Dịch đứng đầu tứ mị, còn có một thân phận càng nổi tiếng hơn, là một trong tứ đại võ học tông sư bản đồ mười mấy nước đông nam Bảo Bình Châu.
Hoàng đế Khánh Sơn quốc Trịnh Quỳ hôm nay ngủ lại dịch quán kinh thành Thanh Loan quốc, bên người còn có tứ mị đi theo.
Hôm trước Trịnh Quỳ mặc thường phục, mang theo Mị Tước tương đối “dáng người mảnh mai” trong phi tử, cùng nhau du lãm chùa miếu đạo quan kinh thành, kết quả lúc thắp hương, nổi lên xung đột với con em một thế tộc, Mị Tước ra tay sắc bén, trực tiếp đánh người ta ngắc ngoải, gây ra sóng gió rất lớn, chưởng quản nha môn trị an kinh thành, Lễ bộ Thanh Loan quốc tự có quan viên cao phẩm lộ mặt, dù sao dính dáng đến hai nước bang giao, thật không dễ gì trấn an xuống, kẻ gây sự là con em đại tộc kinh thành và vài vị bạn cùng lứa tuổi thế giao nhà quan lại dời về phương nam, sau khi biết được thân phận Khánh Sơn quốc hoàng đế Trịnh Quỳ, cũng lập tức yên tĩnh, nhưng một đợt sóng vừa yên sóng sau lại dâng lên, trong kẻ gây chuyện đêm đó, đã có nhiều người vừa mới đặt chân tới nhà mới Thanh Loan quốc không bao lâu thì bất đắc kỳ tử, tử trạng thê thảm, nghe nói ngay cả người khám nghiệm tử thi của nha môn cũng xem mà buồn nôn.
Rất nhanh đã có tin tức khẳng định truyền khắp kinh thành, thủ pháp giết người của hung thủ, chính là thủ đoạn Mị Trư đại tông sư Khánh Sơn quốc quen dùng, giật đứt tứ chi, chỉ để lại đầu ở trên thân thể, điểm huyệt câm, còn hỗ trợ cầm máu, để giãy dụa đau đớn mà hết.



Bạn cần đăng nhập để bình luận