Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 952: Quyền Không Ngừng (1)

Chương 952: Quyền Không Ngừng (1)Chương 952: Quyền Không Ngừng (1)
Chương 952: Quyên Không Ngừng (1)
Trần Bình An lần lượt ra quyền, lần lượt dậm chân mượn lực.
Đại địa chắn động, oành đùng đùng rung động, quả thực giống như địa ngưu xoay người.
Lão nhân từng nói đánh ra Vân Chưng Đại Trạch thức, quyền này lần đầu tiên hiện thế, sẽ đánh cho màn mưa thiên thượng rút lui trăm trượng, không dám nhúng tay tới nhân gian.
Trần Bình An không suy nghĩ gì nhiều, chỉ muốn biển mây cuồn cuộn giờ này khắc này, giống như màn mưa trùng trùng trên đỉnh đầu lão nhân năm đó, cũng giống như nhau, trước khi ta ra quyền pháp, đều chạy trở về thiên thượng!
Bát tri bất giác, trước người không người.
Lão giả trên mây, đầu đội mũ Ngũ Nhạc, có vẽ hình chân hình đồ của Ngũ Nhạc, ánh sáng lấp lánh tuyệt trần, sóng to âm thầm nỗi lên từ cây tùng, tiếng hạc kêu, cùng với tiếng vang của dòng suối chảy qua khe núi.
Lão giả vừa điều khiển biển mây hạ xuống, như nắm giữ trong tay ngàn binh lính vạn con ngựa, áp sát một vùng đất chật hẹp, trong lòng tự nhiên có tính toán, lão giả liếc mắt nhìn về phía Giáo võ trường Phi Ưng, cười lên khanh khách, đứa trẻ miệng còn hôi sữa mà còn dám lấy trứng chọi đá, thật là không biết sống chết. Bảo chủ phu nhân mang thai quỷ anh kia cũng đã lâu, thầy trò hai người bọn họ lên kế hoạch cũng đã xắp xỉ bốn mươi năm, tình thế bắt buộc, vung tiền như rác, tiêu ngàn vàng trong gian khó khốn khổ, lại có cơ duyên xảo hợp các thứ huyền diệu khó giải thích kia, không thể nói hết với người ngoài. Tòa Phi Ưng bảo ẩn sau nơi núi rừng, ý tưởng xây dựng ban đầu sợ rằng đã sớm chôn xuống đất cùng với vị bảo chủ đời đầu tiên rồi, nhưng lão giả biết được, hai vị tiên gia hào phiệt lớn nhất tọa ở dãi đất trung bộ Đồng Diệp Châu, hai vị địa tiên của Phù Kê tông và Thái Bình sơn đã xảy ra mâu thuẫn, đánh đấu một trận, vị tu sĩ Kim Đan của Phù Kê tông, vạn lần không ngờ được tu sĩ Thái Bình sơn mà mình chọc tới, lại chính là một vị Nguyên Anh cự phách thâm tàng bát lộ!
Về sau người này tự biết đại nạn đã tới, không hy vọng có thể vượt qua, dặn dò xong hậu sự của bản thân, liền rời sơn môn bắt đầu đi du lịch tứ phương, tuy rằng cả người tinh thần và thể xác đều mục nát, suy cho cùng lạc đà gầy làm sao có thể so với ngựa lớn, tu sĩ Kim Đan Phù Kê tông bị đánh thiếu chút nữa bỏ mạng tại chỗ, sau đó người này một đường chạy trốn, nhưng vẫn bị tu sĩ Nguyên Anh Thái Bình sơn chặn lại ở khu vực hiện tại của Phi Ưng Bảo, có được lợi lấn tới, cũng không thèm coi Phù Kê tông ra gì, quyết tâm phải giết chết tu sĩ Kim Đan Phù Kê tông.
Tu sĩ Kim Đan cảm thấy chuyện có thể chạy thoát thân hoàn toàn không có hy vọng, mới xuất hiện suy nghĩ cá chết lưới rách, vì vậy sử dụng một môn cắm thuật của phái Phù Kê, bởi vì lúc ấy tu sĩ Kim Đan đã như nỏ hết đà, Thỉnh Thần Hàng Chân của tông môn chính thống truyền thừa, mời xuống những vị thần linh thần thông quảng đại, đã không còn hy vọng lớn gì, vì vậy không tiếc lấy tất cả tính mạng cùng máu tươi, triệu tới một ma vật viễn cổ được ghi lại trong bí điển của Phù Kê tông, ma đầu thân cao mười mấy trượng, sát khí âm u lạnh lẽo ngưng đọng thành thực chất, giống như đang khoác một bộ giáp trụ năng. đen nhánh. thât ra thì sau khi tu sĩ Kim Đan mời ra ma vật, cũng đã khí kiệt mà bỏ mạng, thân xác trống rỗng hóa thành cát bụi tiêu tán trong đất trời từ sớm.
Tu sĩ Nguyên Anh Thái Bình sơn nọ có lẽ đã không rút lui khỏi chiến trường kia, có thể cuối cùng vẫn là lựa chọn đánh một trận cùng ma đầu viễn cổ kia, pháp bảo thay phiên nhau phóng ra, pháp thuật như mưa đập về phía ma vật, lão tu sĩ trầy da sứt thịt, hồn phách lung lay, tới tận khi kim đan vỡ nát, cuối cùng tên ma vật vẫn chết trước, tu sĩ Nguyên Anh vẫn hô to sảng khoái, cùng phân thân đi tới nhân gian của ma vật kia, dùng mạng đổi mạng
Một trận đại chiến khiến người ta sợ hãi, đánh tới mức ranh giới dưới chân của hai bên, trong vòng chu vi trăm dặm âm khí cũng ngưng tụ, không thua gì một chiến trường từng chôn thi thể của mười máy vạn binh lính.
Tu sĩ Nguyên Anh Thái Bình sơn vẫn không yên lòng nơi phàm trần, lo lắng âm khí sẽ tản mạn khắp nơi này, sẽ ảnh hưởng tới số mệnh của ngàn dặm núi sông xung quanh, hồn phách còn sót lại sẽ chống đỡ kéo dài hơi tàn, nên tìm được một vị tiểu phu thiếu niên vào núi đốn củi gần đó, trao tặng hắn một môn bí pháp áp sát, cùng với một môn võ thuật, là đao pháp chí cương chí dương, tu sĩ Nguyên Anh còn muốn vị tiều phu thiếu niên kia xây dựng một thành lũy ở nơi đây, sinh con đẻ cái, mượn hậu đại tử tôn của võ phu thuần túy, lấy dương khí của người sống đè xuống phần kia âm khí, cùng lúc đó, con cháu Hoàn thị ở nơi này luyện tập môn đao pháp kia, bởi vì có âm khí vô hình cứng rắn, giống như một khối đá mài đao tốt nhất, con cháu Hoàn thị tinh thông võ thuật, một nửa công lao của chuyện này cũng đã tạo nên địa vị cao sau này của Phi Ưng Bảo trong giang hò, thiên tài xuất chúng. minh chủ võ lâm.
Ở bên trong lão giả Hoàn máy đời bảo chủ đều thích sau khi võ công nỗi danh, trên bề nỗi là xông xáo giang hồ, chiến thắng giành lấy danh dự cho Phi Ưng Bảo, thực ra là âm thầm đi đến tận nơi những danh sơn đại xuyên nỗi tiếng, đi khắp nơi hỏi thăm tiên nhân, chưa chắc không có suy nghĩ giải quyết một lần cho xong chuyện âm khi quá nặng ở Phi Ưng Bảo. Nhưng cái chết của Hoàn lão gia tử năm đó vô cùng kỳ quái, con trai trưởng Hoàn Dương có thiên phú võ công cũng nhanh chóng trở về, vội vàng tiếp nhận vị trí Bảo chủ, rất nhanh sau đó liền có người trong ma đạo của Trầm Hương quốc cùng nhau tấn công Phi Ưng Bảo, cho nên chuyện liên quan tới một đoạn duyên lành của tiên gia giữa thần tiên Nguyên Anh cùng vị tổ tông tiều phu kia, thật ra đã làm rất nhiều mối quan hệ mà tổ tiên cực khổ lôi kéo cũng đứt đoạn, kết quả bị lạc mắt, ví dụ như Hoàn lão gia tử cùng sư phụ đạo sĩ trẻ tuổi của Hoàng Thượng, phần tình cảm hương khói này, Hoàn Dương hoàn toàn không biết, ngược lại lại chạy ởi nhờ giúp đỡ của một người bạn trong kinh thành, thậm chí ngay cả sự tồn tại của hai con sư tử đá ở trước của từ đường cửa kia. tất cả moi người trong Phi Ưng Bảo đều mù mờ không biết, vài ngày sau đó liền xảy ra tai họa.
Lão nhân đội mũ cao ở trung bộ Đồng Diệp Châu là một tu sĩ ma đạo tiếng dữ đồn xa, đã từng là một vị đại lão kim đan nhát đẳng, chiến lực tuyệt vời, thân tu hành nơi hoang dã, so sánh với những tu sĩ Kim Đan Phù Kê tông, Thái Bình sơn, lão giả tự nhận mình không kém chút nào, nhưng mà sau hành động lớn chém chết hai vị tu sĩ Long Môn Thái Bình sơn lần đó, đã phải nhanh chóng đón nhận sự đuổi giết của vạn quân lôi đình Thái Bình sơn, một vị kim đan trẻ tuổi Thái Bình sơn một mình xuống núi, đuổi giết vạn dặm, đánh lão nhân táng gia bại sản, ngay cả Phương thốn vật còn sót lại cũng vỡ nát, cuối cùng không thể không bỏ đi nửa số tu vi và thân thể, mới có thế giấu mình đi, may mắn thoát chết trong tay của vị tu sĩ trẻ tuổi trông như thần linh trên thiên đình kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận