Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1038: Bạch Y Vào Thành, Không Dám G(

Chương 1038: Bạch Y Vào Thành, Không Dám G(Chương 1038: Bạch Y Vào Thành, Không Dám G(
Chương 1038: Bạch Y Vào Thành, Không Dám Gõ Cửa (1)
Lão đạo nhân xuất hiện ở bên người Trần Bình An, cười lên lắc đầu nói: "Không có Quan Đạo Quan gì cả? Ta ở nơi nào, đạo quan ở ngay nơi đó."
Trần Bình An nâng tay áo lên, lau lau vết máu trên mặt, chỉ là lau sạch rồi mặt lại đầy màu đỏ tươi, hỏi: "Ta có thể mắng máy câu được không?”
Lão đạo nhân mim cười nói: "Muốn làm gì thì làm."
Trần Bình An sắc mặt không thay đổi, tiếp tục chà lau máu tươi: "Lão tiền bối đạo pháp thông thiên, lợi hại lợi hại."
Lão đạo nhân gật đầu nói: "Trẻ con dễ dạy."
Lão đạo nhân đột nhiên mà đến, đột nhiên mà đi.
Cứ vậy bỏ mặc Trần Bình An một mình ở bên mép hố to, không nói cho Trần Bình An biết làm sao rời khỏi tòa Ngẫu Hoa phúc địa này, cũng không nói trận tranh đấu này rốt cục sẽ kết thúc lúc nào, còn về cái gì mà phi thăng phúc duyên, thiên hạ thập nhân, lão đạo nhân càng không nhắc tới nửa lời.
Chẳng qua tuy lão đạo nhân rời đi không chút dấu hiệu, bỏ lại cho Trần Bình An một đống lộn xộn, nhưng lại khiến Trần Bình An như trút gánh nặng, trái tim đang căng chặt đến độ sắp banh đứt nay được thả lỏng, thất tha thất thêu, lắc lư vài cái, cuối cùng thực sự chịu hết nổi, dứt khoát cứ vậy ngửa ra nằm bệt dưới đất.
Không có chân khí thuần túy gắng sức chống đỡ, thương thế trước kia khi bị âm thần Đinh Anh một kiếm đánh vào lòng đất triệt để bạo phát, Trần Bình An như nằm trong vũng máu, không ngừng có máu tươi tràn ra.
Nhưng ý cười trong mắt Trần Bình An lại vẫn không giảm. Có Mùng Một và Mười Lăm bảo hộ bên người, Định Anh đã chết, bốn bề vắng lặng, Trần Bình An rất xa xỉ sử ra chút khí lực sau cùng, tháo xuống hồ lô dưỡng kiếm, run rấy đặt ở bên mồm, cường hành nuốt xuống một ngụm rượu. Kiến nhiều không ngứa, nợ nhiều không sầu, chút đau đớn này thực sự chỉ là gãi ngứa, Trần Bình An cảm thấy lúc này mà không uống rượu thì quá đáng tiếc.
Trần Bình An không phát giác thấy biến hóa của pháp bào Kim Lễ trên người, hạt châu to lớn giữa hai móng rồng màu vàng chính giữa ngực vốn trắng như tuyết, nay lại chứa đầy huyết thanh lôi điện nồng nặc, còn có dưới trảo hai con kim long khá nhỏ nơi đầu vai và dưới hàm, hai hạt châu nhỏ hơn cũng có máy sợi thiểm điện quanh quần.
Chẳng qua biến hóa của Kim Lễ so với dị tượng nghiêng trời lệch đất trong người Trần Bình An thì quả thực không đáng nhắc tới.
Triệt để thoát thai hoán cốt.
Trước kia ngâm tâm trong lôi trì khiến cho xương cốt dưới da thịt Trần Bình An có máy phần quang trạch vàng óng, đây là dấu hiệu người tu hành vẫn gọi là “kim chi ngọc diệp". Trần Bình An mơ mơ hồ hồ.
Như là có một giác mộng nửa mê nửa tỉnh.
Trong mộng có người chỉ vào một con sông cuồn cuộn, hỏi hắn muốn qua sông hay không.
Người đó tự hỏi tự đáp, nói Trần Bình An ngươi nếu muốn qua sông để không bị đại đạo ước thúc, sẽ cần phải có một cây cầu, đến lúc đó tự nhiên sẽ có thể vượt sông.
Trần Bình An không biết đáp lại thế nào, chỉ ngồi bên bờ vò đầu bứt tai.
Bản tâm ở đáy, không làm giả được.
Người đó liền nói không xảo không thành thư, còn nói chẳng phải Trần Bình An ngươi đã học đạo lý thánh hiền của người nào rồi 2? Chẳng lẽ đọc sách biết lễ, thời thời khắc khắc, sự Sự người người, những đạo lý Trần Bình An ngươi nín ở trong bụng chỉ là một câu lời không?
Trần Bình An oán giận, không che giấu cảm xúc: "Học đạo lý thì liên quan gì tới cầu?"
Người đó cũng không nói rõ vì sao, chỉ nói làm thế nào: "Ngươi ở trong lòng tưởng tượng ra bộ dạng một cây cầu, tùy tiện cây cầu nào đều được, tiềêu tử ngươi tuổi không lớn lắm, những nơi từng đi qua lại không ít. Yên tâm, chỉ cần một cây cầu bắt kỳ là được, không cần để ý quá nhiều, dù là cầu trong kinh thành Nam Uyễn quốc cũng không sao cả. Lúc tưởng tượng không cần câu thúc ý niệm, tâm viên ý mã, đừng sợ bọn chúng, chỉ để ý buông ra tâm niệm, càng nhiều càng tốt, muốn chính là tinh vụ bát cực, thần du vạn nhận."
Trần Bình An ngồi bên bờ sông không biết bản thân mình thân ở phương nào, từ từ "khép" mắt lại.
Hắn không khỏi nhớ tới cây cầu mái vòm màu vàng trong biển mây, thật dài, dường như không có điểm cuối.
Trần Bình An không nhìn thấy lão đạo nhân kia, không quản hắn tìm kiếm thế nào đều chú định không tìm được tung tích lão đạo nhân.
Thế là Trần Bình An không thấy được lão đạo nhân liếc nhìn mây mù lượn lờ phía trên sông dài, sắc mặt cổ quái, càng không nghe được lão đạo nhân mắng một câu lão tú tài không phải đèn cạn dầu, sau cùng xưng tán ánh mắt và phách lực của một vị hậu bối, cùng với nhớ lại một vị "cố nhân" không tính là người.
Trần Bình An trợn tròn mắt nhìn bên chân mình đến bờ sông bên kia lờ mờ xuất hiện đường nét một cây cầu mái vòm màu vàng, chỉ là nó đung đưa dao động, không hề ổn định.
Trong tay có thêm một bản thư tịch, bên trên viết văn chương đạo đức của vị lão nhân nào đó, đồng thời ghi chép học thuyết trật tự của một vị Thánh nhân Nho gia chưa từng hiện thế.
Mỗi một chữ dồn dập thoát ra từ trong thư tịch, kim quang rạng rỡ, bay về phía cây cầu mái vòm màu vàng Tràn Bình An quan tưởng mà thành.
Một chữ như một khối gạch đá.
Chỉ đáng tiếc trong thư tịch vẫn có gần nửa số văn tự tử khí trầm trằm, đặc biệt là nửa sau quyển sách, chữ nào chữ ấy đều lù lù bát động.
Không quản thế nào, cầu dài màu vàng trên sông lớn dường như đã có một cỗ tử tỉnh khí thần chống đỡ, cuối cùng trở nên vững chắc.
Nhưng khoảng cách đến xây xong, có thể để Trần Bình An hành tâu qua sông thì vẫn thiếu một chút, thiếu máu thịt, thiếu rất nhiều thứ.
Cái này cũng giống như con người, nếu chỉ có mỗi hồn phách mà không nhục thân thì chỉ là bộ xương trắng, cô hồn dã quỷ. nhìn không được ánh sáng mặt trời, không vào được dương gian.
Lại thêm cầu rất dài, cùng với độ hùng vĩ vượt xa ý liệu, thế nên văn tự trong sách kia mới không đủ dùng.
Lão đạo nhân phân phó nói: "Đi lên đi, thử xem có sụp đỗ hay không."
Trần Bình An lắc lắc đầu, dựa vào trực giác đáp lời: "Nhất định sẽ sập.”
Lão đạo nhân không chát ván Trần Bình An, một phen suy nghĩ, liền đi ra phương tiểu thiên địa do mình tạo ra này.
Sau đó, không có sau đó nữa.
Bên hố to. Trần Bình An đôt nhiên ngồi dậy, làm gì còn có sông dài, càng không có lão đạo nhân kia.
Chỉ có thiên địa mênh mang mà thôi.
Hai thanh phi kiếm bên người, Mùng Một và Mười Lăm.
Tuy không phải bản mạng phi kiếm của Trần Bình An, nhưng một đường theo gót Trần Bình An, sớm chiều ở chung, sống dựa vào nhau, sớm đã tâm ý tương thông.
Một bên trầm mặc, một bên hồ thẹn.
Trần Bình An buộc lại hồ lô dưỡng kiếm, vươn ra hai tay, vỗ nhẹ hai thanh phi kiếm, an ủi nói: "Cả ba chúng ta đều còn sống, vậy là tốt lắm rồi. Lại nói, lần sau chúng ta chắc chắn sẽ không biệt khuất thế này, huống hồ nếu không phải các ngươi giúp đỡ ngăn trở, ta cũng đâu thê chống đỡ được đến lúc hồn phách ly thể..."
Trần Bình An ngưng nói chuyện, bởi vì hắn phát hiện Sơ Nhất và Thập Ngũ, một bên càng trầm mặc, một bên càng hỗ thẹn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận