Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1654: Mài Kiếm Khi Không Luyện Kiếm (5)

Chương 1654: Mài Kiếm Khi Không Luyện Kiếm (5)Chương 1654: Mài Kiếm Khi Không Luyện Kiếm (5)
Lúc này, ngoài việc xem xét cẩn thận lợi ích được và mất của bản thân, cân nhắc cẩn thận cách phá vỡ tình hình, nếu vẫn còn có thể thì quan tâm thêm đến những người xung quanh, tuy chưa chắc có thể thoát khỏi cảnh ngộ nguy hiểm, nhưng cuối cùng sẽ không sai càng thêm sai, sai từ đầu đến cuối.
Trần Bình An nói rõ ý đồ của mình.
Nữ tu tướng mạo xinh đẹp với khí chất thanh tao nho nhã mỉm cười hỏi: "Trần tiên sinh, lân này thật sự không đến làm thuyết khách cho quỷ tu kia sao?"
Trân Bình An gật đầu bảo đảm: "Thật sự không phải."
Cô ta có chút bực bội, dậm chân nhẹ, phàn nàn: "Trần tiên sinh hại ta thua mất mười đồng tiền Tuyết Hoa rồi đấy."
Trần Bình An bất lực nói: "Nếu ta nói một câu đáng đời, thì ta vẫn có thể đi gặp sư phụ đảo chủ của ngươi chứ?"
Nữ tu trẻ miễn cưỡng nói: "Có thể"
Trần Bình An liền nói: "Đáng đời."
Ở đằng xa có rất nhiều nữ tu của đảo Châu Thoa đang bí mật trốn ở chỗ tối bật cười liên tục, phần lớn đều là đệ tử đích truyền của Lưu Trọng Nhuận, hoặc là một số nữ tử cục cưng của trời mới lên đảo không lâu, thường người trẻ tuổi mới dám làm như vậy.
Nữ tu trẻ tuổi tức giận nói: "Trần tiên sinh tự mình đi đến Bảo Quang Các trên đỉnh núi được không?”
Trần Bình An cười nói: "Được."
Sau khi qua cửa núi, cô ta thật sự gạt hẳn Trần Bình An sang một bên, chạy đến bên cạnh cổng núi thì thầm với đám sư muội, sau đó cùng một số nữ tu đã đánh cược thua như cô ta, ngoan ngoãn lấy tiền Tuyết Hoa ra đưa cho người chiến thắng.
Một cô gái may mắn kiếm được nhiều tiền đến mức không thể ôm nổi, thò đầu ra cười lớn với bóng lưng của tiên sinh chưởng quỹ trẻ tuổi kia: "Trần tiên sinh, xin cảm ơn!"
Tiên sinh chưởng quỹ đang chậm rãi leo lên núi không quay đầu lại mà chỉ giơ tay vẫy vẫy, đây chắc là tín hiệu không cần phải cảm ơn.
Ở bên cổng núi này, bảy tám nữ tu trẻ tuổi, bất luận thắng hay thua cũng đều bật cười.
Đã gặp được Lưu Trọng Nhuận mặc cung trang lộng lẫy ở trong Bảo Quang Các, hai người ngồi đối diện nhau, người sau khéo léo pha trà, mỗi hành động đều tràn đầy chất phú quý.
Chẳng trách trước đó nghe nói phủ Xuân Đình đã mời Lưu Trọng Nhuận hai lần, chỉ là cô ta đều lịch sự từ chối cả.
Lưu Trọng Nhuận hỏi: "Trần tiên sinh không lo lắng cho tình trạng thân thể của bản thân chút nào sao?”
Trần Bình An nói thẳng vào vấn đề: "Có chứ, không phải ta đã đến đảo Châu Thoa của các cô sao, ta muốn mua một ít linh đan diệu dược thích hợp bổ dưỡng khí của Lưu đảo chủ, nếu ta nhớ không nhầm, ở cố quốc của Lưu đảo chủ, có một thủy cung và một chiếc thuyền rồng, cả hai đều được đích thân Lưu đảo chủ chế tạo mà thành, và cả hai đều nổi danh khắp trung bộ Bảo Bình Châu."
Lưu Trọng Nhuận gật đầu nói: "Ta không chỉ có đan dược Địa Tiên phù hợp với ôn dưỡng khí phủ dạng thủy và vật bản bổn mệnh, đan dược không chỉ giống nhau, mà đây đã không còn là vấn đề giá cả cao thấp nữa, ở Thư Giản Hồ, bảo vật quý hiếm như vậy, ta không dám lấy nó ra bán, một khi ra mắt sản phẩm, trừ phi ta cứ có nguồn liên tục đem ra, nếu không chính là một chữ chết. Ta tin rằng với tài năng và trí tuệ của Trần tiên sinh, có thể hiểu ra mấu chốt của vấn đề."
Trần Bình An ừm một tiếng: "Đổi lại là ta, ta sẽ cảm thấy giống như phỏng tay, không đến bước cùng đường bí lối, thì tuyệt đối không lấy nó ra đổi thành tiền Cốc Vũ.”
Lưu Trọng Nhuận đưa cho một tách trà tiên gia của đảo Hồng Ẩm bốc khói nghỉ ngút, dưới ánh mặt trời chiếu vào, trên tách trà xuất hiện một dải cầu vồng nhỏ dài bằng ngón tay.
Lưu Trọng Nhuận mỉm cười hỏi: "Trần tiên sinh rất hiểu biết lý lẽ, vậy thì ngươi tự mình nói thử xem, tại sao ta lại phải mở miệng báo giá?"
Trần Bình An suy nghĩ một hồi: "Vậy Lưu đảo chủ muốn như thế nào mới sẵn sàng ra giá, nói thử xem."
Lưu Trọng Nhuận nói với vẻ trịnh trọng: "Đảo Châu Thoa muốn dọn ra khỏi Thư Giản Hồ, Trần tiên sinh nghĩ sao?"
Trần Bình An tò mò hỏi: "Đảo Châu Thoa chưa bao giờ dính líu đến rắc rối, luôn giữ thái độ trung lập, gân như không có kẻ thù, như vậy quyền sở hữu cuối cùng của Thư Giản Hồ, là Tống thị Đại Ly hay vương triều Chu Huỳnh, xem ra không có ảnh hưởng lớn gì đến Lưu đảo chủ, đảo Châu Thoa chẳng qua chỉ là một miếng bánh, nhưng cũng sẽ không gặp rắc rối, sau đó, Thư Giản Hồ có xu hướng trật tự, quy tắc sẽ càng ngày càng giống với một phiên trấn của vương triều, Lưu đảo chủ vừa hay quen thuộc nhất với loại quy tắc này, tại sao ngươi cứ khăng khăng phải dời cơ nghiệp?"
Lưu Trọng Nhuận hai tay cầm trà, hai mắt cụp xuống, trên mi có chút sương trà, đặc biệt ẩm ướt.
Một tay Trần Bình An cầm tách trà, tay kia cảm chén sứ xanh như mưa bay qua trời xanh, luôn nhìn chằm chằm vào đảo chủ đảo Châu Thoa.
Không có ý nghĩ xấu xa nào cả, cũng không có tình thương hay lòng thương hại nào cả.
Lưu Trọng Nhuận khẽ ngẩng đầu lên nhìn hắn, một lúc sau, là cô ta bị đánh bại trước, cúi đầu uống một ngụm trà: "Ta sợ hoàng thất của triều đại Chu Huỳnh cuối cùng cũng có được Thư Giản Hồ. Một số bí sử cung đình nhìn thì vô lý hoang đường nhưng thật sự lại là sự thật."
Trong đầu Trần Bình An bắt đầu xem xét lại những sự kiện trong quá khứ về vương triều Chu Huỳnh, đảo Châu Thoa và cố quốc của Lưu Trọng Nhuận.
Từ đảo Thanh Hạp đến Thư Giản Hồ, hắn được coi như tiên sinh chưởng quỹ, thật ra không phải là danh xưng đùa.
Chỉ là rất nhiêu chuyện bí mật đảo Thư Giản Hồ lặng lẽ đặt trong tủ trong gian phòng ở sơn môn, cũng như một quan viết dã sử nhỏ nhặt, quá vụn vặt, rất nhiều tin đồn sẽ làm xáo trộn sự thật.
Trần Bình An nghĩ đi nghĩ lại, nhưng lại không thể sắp xếp ra nhọn nguồn có thể lý giải được.
Suy cho cùng, đảo Châu Thoa này không phải là "chiến trường" then chốt mà Trần Bình An cần tập trung vào, Trần Bình An vẫn biết quá ít.
Lưu Trọng Nhuận hỏi một câu không nên hỏi nhất ở Thư Giản Hồ: "Ta có thể tin tưởng nhân phẩm của Trần tiên sinh không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận