Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1739 - Quất Ngựa Đến Chân Đồi (5)



Chương 1739 - Quất Ngựa Đến Chân Đồi (5)



Trần Bình An thận trọng từng bước, ứng với hai câu nói đùa nửa thật nửa giả mà Lưu Lão Thành nói trên thuyền: "Tận dụng tất cả mọi thứ" "Dã tâm thật là lớn."Bởi vì Lưu Lão Thành đã phát hiện ra manh mối, đoán ra được Trần Bình An thật sự muốn thay đổi các quy tắc của hồ Thư Giản từ gốc rễ.Dùng vật giả lợi dụng thời thế rồi dốc hết sức lực.Trần Bình An không bàn về chuyện thiện và ác của con người, hắn chỉ làm một việc duy nhất, coi tất cả mọi người như quân cờ, cố gắng vẽ một bàn cờ lớn hơn của riêng mình, từ quân cờ đến hình dạng quân cờ, rồi đến thế cờ.Hắn hy vọng rằng trong số các quy tắc lớn của hồ Thư Giản sau này, ít nhất hắn có thể tham gia vào đó, được xây dựng các quy tắc.Vì vậy, lúc đó Lưu Lão Thành hỏi Trần Bình An có phải hắn đã học chơi cờ với Tề tiên sinh của Ly Châu động thiên hay không.Chính là vì lẽ này.Lời nói giữa hai bên thực chất vẫn đang là một cuộc kéo co phân cao thấp.Trong đó ẩn chứa những âm mưu len lỏi, người người đấu đá nhau, trên bàn cờ tìm kiếm đường đi của đối phương, đi những nước vô lý hay chơi những nước cờ thần kỳ đều là những điểm chú ý của mỗi người.Cho dù đối mặt với Lưu Lão Thành, một tu sĩ Thượng Ngũ cảnh của đảo Cung Liễu, hay thậm chí đối mặt với Nguyên Anh Lưu Chí Mậu, thì thật ra Trần Bình An đều chỉ dựa vào nắm đấm của mình để nói chuyện. Một khi vượt qua được cảnh giới, lạc vào cuộc tranh chấp giữa các đại đạo, chặn đạo lộ của bất kỳ ai trong số đó, thì cũng tương đương với việc tự tìm đến cái chết, bởi vì giữa các cảnh giới chênh lệch quá lớn, đừng bàn đến việc nói đạo lý ngoài miệng cũng không có tác dụng, cái gọi là dùng nắm đấm để nói lý lại càng là việc tự tìm cái chết. Trần Bình An lại đang có điều mong muốn, vậy thì hắn nên làm gì? Chỉ đành dốc hết sức vào việc "tu tâm", cẩn thận đoán trước sức nặng đang vô hình trung tiềm ẩn trong tất cả những quân cờ, những yêu cầu, giới hạn, tính cách và quy tắc của bọn họ.Nếu có thể, Trần Bình An đều sẽ thử giao dịch với hoàng tử Hàn Tĩnh Linh lánh nạn đến hồ Thư Giản, Hoàng Hạc - con trai của tướng quân biên quan, thậm chí là cả Tô Cao Sơn - võ tướng của Đại Ly đang nắm giữ thế lực lớn trên người, tất cả bọn họ.Khó khăn nằm ở chỗ so với cầu một chút bình yên trong tâm hồn mà liên tục bù đắp lỗi lầm, để những yêu ma quỷ quái thực hiện được tâm nguyện của mình, thì ván cờ khác mà Trần Bình An đang âm thầm lập kế hoạch lúc này lại càng khó khăn hơn, đây là lần đầu tiên Trần Bình An thử sức với thân phận là người chơi cờ, tạo ra một bàn cờ khác, điểm mấu chốt là không được phạm sai lầm một bước nào, một nước đi bất cẩn sẽ dẫn đến toàn bộ ván cờ bị thua, điều này tương đương với việc Trần Bình An đã đi một nước lớn nhất.Về phần người trước, để Cố Xán người không muốn nhận lỗi phải ngừng phạm sai lầm, tiếp theo đó bản thân hắn phải đi bù đắp, Trần Bình An ngoại trừ việc bị lãng phí thời gian, sức lực và tiền bạc của mình ra thì thật ra cũng không thua gì nhiều, nhưng cũng không phải thấp thỏm lo lắng như đi trên lớp băng mỏng.sở dĩ Trần Bình An một người cực kỳ giỏi che giấu cảm xúc, nhưng trước đó đến ngay cả Tằng Dịch cũng có thể phát hiện ra tâm cảnh của Trần Bình An đang biến động rất nhỏ là thế nào?Chính là vì sau khi Trần Bình An tiễn nhóm người của Tô Tâm Trai đi, dường như hắn lại có một nỗi thất vọng rất lớn, không thể hiểu nổi được cứ quanh quẩn trong suy nghĩ của hắn, dù thế nào đi nữa cũng không gạt bỏ nó được.Loại cảm giác đó không giống như trước đây trong căn nhà tăm tối trên đảo Thanh Hiệp, khi đó còn chưa mời các ma quỷ ra ngoài, chỉ cần nhìn vào hạ ngục Diêm La Điện trên bàn, trước khi Trần Bình An nhắm mắt nghỉ ngơi một lát hoặc là trước khi lên giường đi ngủ, hắn cảm thấy như ngoài cổng tre nội tâm của mình, có vô số oan hồn lệ quỷ đang kêu gào, hú hét, ra sức gõ cửa, lớn giọng la hét kêu oan uổng và chửi bới ầm ĩ.Sau khi tiễn đưa hết người này đến người khác, sự thất vọng của Trần Bình An đến từ việc hắn đột nhiên phát hiện ra một chuyện, trong từng cuốn sổ sách, cái tên cũng những người đã chết oan uổng, những người khiến hắn thật sự cảm thấy áy náy, chẳng hạn như Tô Tâm Trai đã luôn nhớ mãi không thể quên được Hoàng Ly Sơn và ân sư, cuối cùng lại buông bỏ chấp niệm của mình, lựa chọn hoàn toàn rời khỏi nhân gian. Ngược lại, có có rất nhiều cái cái tên, rất nhiều vật âm ban đầu Trần Bình An không cảm thấy áy náy bằng Tô Tâm Trai, bọn họ lại có nhiều yêu cầu hơn, có những di nguyện vô cùng tốn kém, sẽ có những tham luyến bình thường của người và quỷ, thậm chí còn có rất nhiều vật âm sau khi chết còn mang oán hận sâu sắc hơn, tất cả đều tạm thời sống trong Lưu Ly các được làm bắt chước theo Diêm La điện.Trên thực tế, sau khi Trần Bình An hạ quyết tâm, hắn không còn cảm thấy áy náy quá nhiều nữa, nhưng nhóm người của Tô Tâm Trai lại khiến Trần Bình An lại phải tiếp tục áy náy, thậm chí còn nặng nề hơn lúc ban đầu.Cảm giác đó cứ quanh quẩn mãi bên ngoài cổng tre nội tâm, nhưng bọn họ ở bên ngoài cửa đã quyết định rời bỏ nhân gian, không có một lời thán oán, cũng hoàn toàn không hề chửi bới, giống như sau khi nhẹ nhàng gõ cửa, động tác cũng rất nhẹ nhàng, thậm chí còn lo lắng sẽ làm phiền những người bên trong, sau đó bọn họ sẽ chỉ nói những lời chia tay giống như nhau: "Trần tiên sinh, ta đi đây."Tại thời điểm này, Trần Bình An đột nhiên kẹp chặt bụng ngựa, tăng tốc đi về phía trước, ra khỏi con đường cái lầy lội, đi đường vòng đến một ngọn đồi nhỏ.Thúc ngựa lên đồi, đường cao thấp không bằng phẳng.Trần Bình An ghìm cương cho ngựa dừng lại trên đỉnh đồi.Tằng Dịch cũng muốn thúc ngựa đi theo nhưng bị Mã Đốc Nghi ngăn lại.Trần Bình An ngơ ngác nhìn chung quanh.Bên hông có hồ lô dưỡng kiếm và đao kiếm đan nhau, còn có thể cưỡi ngựa trong gió tuyết giang hồ.Thực ra thì...Cô độc một mình, không có ai để nương tựa.



Bạn cần đăng nhập để bình luận