Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1355 - Quân Tử Cứu Và Không Cứu (5)



Chương 1355 - Quân Tử Cứu Và Không Cứu (5)




Khi Trần Bình An chậm rãi mở mắt, phát hiện mình đã lấy bàn tay chống xuống đất, mà sắc trời ngoài cửa sổ đã là màn đêm nặng nề.
Nhẹ nhàng vỗ mặt đất một phát, đảo lại thân hình, nhẹ nhàng đứng vững, đẩy cửa mà ra, phát hiện Chu Liễm ở trong sân bên cạnh bàn ngủ say, đỉnh đầu trăng sáng sao thưa.
Chu Liễm cười đứng dậy, giải thích: “Thiếu gia ở trạng thái tốt tương tự ‘đắc ý vong hình’ đạo gia ghi lại, lão nô không dám quấy rầy, hai ngày qua liền không dám quấy nhiễu. Vì vậy, Bùi Tiền còn luận bàn với ta ba lần, bị lão nô cưỡng ép ấn ở trong phòng, tối nay nó lại trèo lên ghế, từ cửa sổ quan sát phòng thiếu gia cả buổi, chỉ chờ trong phòng thiếu gia sáng đèn, chỉ là vất vả chờ không được, Bùi Tiền lúc này thật ra ngủ chưa được bao lâu.”
Trần Bình An kinh ngạc nói: “Đã trôi qua hai ngày rồi sao?”
Chu Liễm cười gật đầu.
Trần Bình An cùng Chu Liễm ngồi xuống, cảm khái: “Khó trách người ta nói người trên núi tu đạo, thời gian một giáp* nháy mắt trôi qua.”
(1) một giáp bằng 60 năm
Chu Liễm nói: “Quả thật như thế, vẫn là võ phu chúng ta lanh lẹ, luyện quyền, ăn ngủ, tỉnh ngủ mở mắt liền giết người.”
Trần Bình An chỉ coi như chưa nghe được cái gì mở mắt giết người, hỏi: “Gần đây Sư Tử viên có động tĩnh hay không?”
Chu Liễm lắc đầu cười nói: “Gió nhẹ mây nhạt, đoàn tụ sum vầy. Chỉ là chắc chắn sắp phải bỏ lỡ tranh luận phật đạo kinh thành gần trong gang tấc, lão nô có chút cảm thấy tiếc thay thiếu gia.”
Trần Bình An nghiêm trang nói: “Ngươi nếu muốn tham gia việc trọng đại kinh thành bên kia... Cũng không thể rời khỏi Sư Tử viên, thiếu Chu Liễm ngươi áp trận, tuyệt đối không được.”
Chu Liễm được nước lấn tới, quơ quơ bầu rượu quế hoa còn lại không nhiều trong tay, cười đến mức khuôn mặt nhăn tít lại với nhau, “Vậy thiếu gia thưởng cho một bầu nữa nha? Uống xong rượu quế hoa rồi đi uống rượu của Sư Tử viên, thật sự là rượu như nước.”
Trần Bình An từ chối: “Ngươi cũng đừng có ý đồ với rượu quế hoa của ta, chỉ còn lại có hai bầu, bản thân ta cũng không nỡ uống.”
Chu Liễm thổn thức: “Ngày tốt cảnh đẹp, rượu nguyên chất giai nhân, việc này khó mà có được.”
Trần Bình An nói tới chính sự, “Nhà nhiều đời tích thiện, tất có âm đức che chở, lời này không sai. Nếu ta không đoán sai, Sư Tử viên này phong thuỷ vô cùng tốt, mà Liễu thị gia phong lại ngay thẳng, hẳn có người tí hon hương khói sinh ra, cũng sẽ có thổ địa công che chở mới đúng. Chỉ tiếc ta không có tu vi và thần thông của Thôi Đông Sơn, không thể sắc lệnh thổ địa công chui từ dưới đất lên, nếu không, có thể biết càng nhiều chi tiết hơn của con hồ yêu kia.”
Chu Liễm liếc nhà chính bên kia, “Lão nô đến hỏi Thạch Nhu một chút?”
Trần Bình An nghi hoặc nói: “Nếu cô ta có thể làm được, sẽ không cố ý giấu diếm đâu nhỉ?”
Chu Liễm nhìn Trần Bình An, uống hết một ngụm rượu quế hoa cuối cùng, “Thứ cho lão nô nói lời mạo phạm, thiếu gia đối với chuyện người bên mình có thể có khả năng làm ra hành động tệ nhất, đại khái đều có tính toán, nhưng chuyện tâm tính vẫn là quá mức lạc quan. Không bằng học sinh của thiếu gia... Nhìn rõ mọi việc, cẩn thận tỉ mỉ. Đương nhiên, đây cũng là thiếu gia giữ mình vô cùng tốt, chính nhân quân tử nên mới như vậy.”
Trần Bình An nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Vậy ngày mai ta đi hỏi Thạch Nhu một phen. Lời của người khác thật giả ra sao, ta vẫn coi như có thể phán đoán được một chút.”
Chu Liễm lắc đầu cười nói: “Nào cần ngày mai, bây giờ thì có sao đâu? Thiếu gia là chủ nhân của nàng, lại có đại ân ban cho, còn không thể hỏi mấy câu? Nếu là chỉ lấy ánh mắt lão nô đối đãi Thạch Nhu, đó là nam nhi si tình ngắm mỹ nhân, đương nhiên phải thương hương tiếc ngọc, nói nặng cũng là lỗi. Nhưng công tử ngươi nhìn nàng sẽ không có trăm nỗi lòng như thế nhỉ, hành vi của Thạch Nhu, đó là ba ngày không đánh là cưỡi lên đầu. Cần biết thế gian người không khai khiếu, phần nhiều là mặt hàng sợ uy không sợ đức. Thua xa đệ tử Bùi Tiền của tiên sinh.”
Trần Bình An không nhịn được cười nói: “Mặt trời mọc từ phía tây rồi, ngươi thế mà còn có thể nói tốt giúp Bùi Tiền.”
Chu Liễm cảm khái nói: “Xấu cũng thuần túy, tốt cũng thuần túy, đứa nhỏ thú vị như vậy, không ghét nổi.”
Nhà chính bên kia mở cửa, Thạch Nhu hiện thân.
Nàng tới cạnh hai người, chủ động mở miệng nói: “Thôi tiên sinh quả thật dạy ta một môn pháp chỉ thần thông sắc lệnh thổ địa, chỉ là ta lo lắng động tĩnh quá lớn, khiến con hồ yêu kia sinh ra kiêng kị, chuyển thành sát tâm?”
Trần Bình An cười hỏi: “Lý do hợp lý, chỉ là ta muốn hỏi một câu hai việc trước đó, thứ nhất, ngươi càng nhiều là lo lắng ai bị hồ yêu nhằm vào, là bản thân Thạch Nhu ngươi, hay là ba người chúng ta. Thứ hai, đã hiểu được bàng môn thuật pháp này, có thể sắc lệnh thổ địa, sự tình có thể không làm, nhưng vì sao không nói trước?”
Chu Liễm cười tủm tỉm châm ngòi thổi gió, “Chọc trúng yếu hại.”
Ánh mắt Thạch Nhu dao động bất định.
Trần Bình An khoát tay, “Trong lòng ngươi ta biết rõ, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa. Nếu có một lần nữa, ta sẽ thỉnh ngươi ra khỏi túi da này, một lần nữa trở lại lá bùa là được, kỳ hạn sáu mươi năm vừa đến, ngươi vẫn có thể khôi phục tự do.”
Ánh mắt Thạch Nhu lạnh như băng.
Chu Liễm cợt nhả từ trong tay áo lấy ra một túi gấm, sau khi mở ra, từ bên trong rút ra một tờ giấy gấp thành hình dạng ngựa giấy, “Thôi tiên sinh trước khi ly biệt, giao cho ta vật này, nói ngày nào đó tiên sinh hắn tức giận bởi vì Thạch Nhu, thì lấy ra vật ấy, bảo hắn nói tốt một chút cho Thạch Nhu. Đúng rồi, Thạch Nhu cô nương, Thôi tiên sinh từng dặn dò ta, nói phải giao cho ngươi xem trước, nội dung bên trên, nói hay không nói, Thạch Nhu cô nương tự định đoạt.”
Chu Liễm khoanh tay đứng nhìn, lại đã sinh ra sát ý, hơn nữa cũng không che giấu chút nào đối với Thạch Nhu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận