Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1225: Cục Diện Khó Giải (4)

Chương 1225: Cục Diện Khó Giải (4)Chương 1225: Cục Diện Khó Giải (4)
Chương 1225: Cục Diện Khó Giải (4)
Đông Hải lão đạo nhân mang theo Trần Bình An hành tâu tại Ngẫu Hoa phúc địa không biết bao nhiêu năm, mấy vạn dặm đường, trong thời gian đó lão đạo nhân có nói một câu: Chuyện thế gian đều có manh mối lần theo, người trên đời, mọi suy nghĩ đều có nguyên cớ cả.
Chẳng qua những thứ đó đều là đại sự Trần Bình An tạm thời không cách nào nghiên cứu sâu được.
Trên đỉnh đầu đám đông, giữa biển mây, một vị nữ tử áo xanh đang nằm, kinh ngạc nhìn lên màn trời che chở thiên hạ thương sinh, nếu có thể nhìn càng xa hơn chút thì tốt biết mấy.
Nhưng nhìn thấy thì đã làm sao, vương triều thế tục, nước mắt sơn hà còn đó, non cao núi xanh vẫn cứ sừng sững, cô, Tôn Gia Thụ ở Lão Long thành dưới chân, hay là nữ tử từng có duyên gặp mặt một lần ở bên bờ sông Long Tu hà, đại khái còn sẽ có một số người, bọn họ đều không được như vậy.
Còn về tiểu nha đầu đi lên Đăng Long đài trước kia, muốn cướp đoạt biển mây, hẳn là muốn tu bổ hoàn chỉnh kiện long bào mà Phù gia chế tạo, đến lúc đó sẽ có hy vọng đề thăng chiếc Lão Long bào từ bán tiên binh thành tiên binh.
Điều này Phạm Tuấn Mậu cực kỳ để ý.
Đại đạo chi tranh, còn nguy hiểm trùng trùng hơn so với liên quan đến tính mạng.
Giống như cô, đã chết một lần, có thêm lần nữa cũng chả Sao.
Chỉ cần đại đạo hương hỏa không dứt, tự nhiên có thể sống lại thêm một lần.
Cho nên lão nhân ở cửa hàng Dương gia mới là tồn tại duy nhát không thể chết, chỉ cần lão nhân còn có thể ở đó phun sương nhả khói, đời này cô cứ việc dựa vào túi da Phạm Tuấn Mậu, Lý Liễu con gái Lý Nhị hay tất cả nhân vật lão nhân chọn trúng chỉ có thể thân tử mà đạo bắt tiêu.
Còn về tòa thiên hạ này, trừ lão nhân ra, Phạm Tuấn Mậu còn sợ ai.
Đáp án là không có.
Cho dù là đã đi tới phía cuối con đường như tổ sư tam giáo, ba người bọn họ thân ở Lão Long thành, lấy thần thông hiện nay còn cao hơn lão nhân, búng tay một cái lập tức khiến cô thực sư tiêu thành tro bui. cô cũng chỉ có thù hận khắc cốt, chứ không hề có chút kính sợ nào.
Ở điểm này, Phạm Tuấn Mậu với Trĩ Khuê đăng đỉnh đài cao, đại đạo trái ngược, lại tâm tính tương thông.
Đột nhiên cô ngồi dậy, mắt nhìn Phù Huề trên Đăng Long đài, nghi hoặc khó hiểu.
Trịnh Đại Phong đã đăng đỉnh.
Phù Huề nghiêm trận chờ đợi.
Hiện tại bán tiên binh do Nguyên Anh lão tổ cầm giữ, Phù Huèề không hề mượn dùng. Cũng không mặc chiếc Lão Long bào. Hắn cũng không lấy ra chiếc bán tiên binh bảo hộ tổ sư đường Phù gia.
Hiện tại Phù Huề đã không cách nào điều khiển biển mây trên đỉnh đầu.
Thế nên hôm nay Phù Huề chỉ mang theo chiếc bán tiên binh mới vừa mua, là thanh phi kiếm vô chủ do một vị kiếm tiên di lưu lại sau khi chết.
Phạm Tuấn Mậu cảm thấy không thích hợp, vô cùng không thích hợp.
Cô vỗ xuống biển mây, biển mây lướt qua Đăng Long đài, đột nhiên trầm xuống, nháy mắt bao phủ trọn cả Lão Long thành, đồng thời với đó, Phạm Tuấn Mậu cắn ngón tay, vẽ bùa ngay trên lòng bản tay còn lại, là một đạo phù lục thượng cổ sớm đã thất truyền, Thần Nhân Chưởng Quan Sơn Hà của Luyện Khí sĩ ngày nay chẳng qua là đồ giả thoát thai từ chính đạo phù lục này. Vẽ bùa xong, nương theo biển mây bủa vây khắp Lão Long thành, sắc mặt Phạm Tuấn Mậu thoáng trắng bệch, hai tay khẽ vỗ, sau đó nháy mắt mở ra, giữa hai tay, một vài bức họa diện chợt lóe rồi biến mắt, Phạm Tuấn Mậu điềm tĩnh nhìn những họa diện hiện ra trước mắt.
Tổ sư đường Phù gia, tổ trạch Tôn thị, hiệu thuốc Khôi Trần, nhất nhất lướt qua.
Cuối cùng họa diện định dạng ở trên thân một vị lão nhân trên đầu thành ngoại thành, bức sơn hà đồ nhỏ nhắn kia nháy mắt chợt nổ lớn nát vụn.
Lòng bàn tay nơi Phạm Tuấn Mậu vẽ bùa đã da tróc thịt bong, mạnh mẽ nuốt xuống một ngụm tâm đầu tỉnh huyết, tức thì tổn thát mười máy năm đạo hạnh của Nguyên Anh Địa tiên tầm thường, Phạm Tuấn Mậu sắc mặt âm trầm, căn bản không ngại chút tu vị hao tốn đó, ghê thật, người này ít nhất là Tiên Nhân thập nhị cảnh!
Chẳng lẽ là lão biến thái Đồng Diệp Tông kia?
Từ lúc khai khiếu tới nay, Phạm Tuấn Mậu luôn thản nhiên hờ hững, giờ phút này tâm tình cuối cùng mới có chút nghiêm trọng.
Trịnh Đại Phong có chết trên Đăng Long đài, cô cũng chỉ cảm thấy đó là tài nghệ không bằng người, chết là hết chuyện, không trách được bắt cứ người nào.
Nhưng nếu hắn sống sót bước xuống Đăng Long đài, lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử dưới tay một "kẻ ngoài cuộc", cô sao có thể không bực mình!
Tòa Lão Long thành này, từ xưa tới nay luôn là địa bàn của cô!
Nhưng vì một tên Trịnh Đại Phong không thuận mắt mà đáng để cô vứt bỏ đời "Phạm Tuấn Mậu" này ư?
Cô ngửa người ra sau, bắt đầu cân nhắc được mất, thực ra làm thế không có lợi chỉ có tệ. Thế nên cô nhắm tròng mắt lại, nhè nhẹ than thở một tiếng, không ởi nhìn Trịnh Đại Phong làm trò nữa, rốt cuộc chẳng có gì là buồn cười.
Cả tòa Đăng Long đài bắt đầu rung mạnh không thôi.
Khiến cho nước ở Đông Hải, Nam Hải Bảo Bình châu kích đãng xô bờ, cũng may đều bị các Địa tiên thi triển thần thông, dồn dập trấn áp.
Trên mặt biển cách bến đò cô đảo không xa, có tiêu đạo đồng đạp chân trên một chiếc hồ lô vàng óng trôi nổi bát định, trên mặt tràn đầy ý cười.
Chiếc dù Ngô Đồng che đậy thiên cơ, cho nên vừa có thể bảo mạng, cũng có thể che đậy người thôi diễn và cứu viện sau lưng Trần Bình An.
Phúc họa vốn không cửa, là do tự mình chuốc lấy.
Lần này Trần Bình An ngươi thảm rồi, chọc phải gã duy nhất không nên chọc tại Đồng Diệp châu. Trừ người này ra, dù Trần Bình An ngươi chọc phải Ngọc Khuê Tông, Phù Kê tông hay Thái Bình sơn, thậm chí là Đồng Diệp Tông, đều không có vấn đề gì lớn, tranh đấu cùng cảnh giới, Trần Bình An ngươi quả thực có vài phần bản lãnh, có thê không sợ, thậm chí có là những lục địa thần tiên trong mắt người thế tục như Kim Đan Nguyên Anh, ngươi cũng đủ sức đánh một trận. Cao hơn một chút, thượng ngũ cảnh Ngọc Phác Cảnh, thì chưa chắc muốn đi bắt nạt một tên võ phu thuần túy tuổi tác còn trẻ như ngươi, cao hơn chút nữa, Tiên Nhân cảnh, có lẽ khả năng sẽ nhìn ra chút manh mối từ ngươi, lại càng không muốn xé rách da mặt.
Chỉ đáng tiếc, lần này người từ Đồng Diệp Tông xuống núi kia không máy để ý quy củ.
Không khéo là, lão biến thái không thủ quy củ kia lại là đệ nhị nhân trên núi ở Đồng Diệp châu.
Rốt cuộc Đồng Diệp châu còn có tòa Quan Đạo Quan của nhà hắn mà.
Cho nên nói mặc cho Trần Bình An ngươi ngàn tính vạn tính, không tiếc hao phí vô số, khổ cực bố cục bảo hộ cho Trịnh Đại Phong, cuối cùng cũng chỉ là giỏ trúc múc nước, dã tràng xe cát, nói không chừng còn phải chết ở chỗ này.
Vậy cũng không tệ, giúp ngươi nhặt xác, mang về đạo quan là được, ngoan ngoãn trở thành phân bón tưới tiêu cho Ngẫu Hoa phúc địa.
Tiểu đạo đồng đạp trên hồ lô dưỡng kiếm vàng óng to lớn, thân hình lắc lư lung lay, cười nói: "Sắp có kịch hay, tới lúc Bảo Bình châu nho nhỏ này ném mùi đau khổ rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận