Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1752 - Đợi Một Lát Xem Xem (1)



Chương 1752 - Đợi Một Lát Xem Xem (1)




Quan Ế Nhiên mỉm cười nói: “Hai người bạn kia của ta là người tu hành, thật ra họ càng được xem là người trong quân ngũ Đại Ly hơn, cho nên ngươi nói câu này, có tâm ý này, vậy là đủ rồi. Đi xa nhà, khó có dịp gặp được đồng hương, có thể không cần phải khách sáo, nhưng đã hơi khách sáo rồi, có thì là tốt nhất, không có, cũng không sao cả, cùng lắm về sau gặp nhau thì giả vờ như không quen biết, tất cả đều làm theo quy tắc quân đội và luật pháp Đại Ly chúng ta.”
Trần Bình An nói với vẻ rất tán thành: “Đúng vậy.”
Quan Ế Nhiên cởi mở cười to:
“Thật vui khi có thể gặp được người đồng hương có tài cán như ngươi ở cái nơi xa quê hương cả trăm ngàn dặm này.
Trần Bình An ôm quyền nói: “Bây giờ không tiện tiết lộ thân phận, tương lai chỉ cần có cơ hội, nhất định sẽ đến tìm Quan huynh uống rượu.”
Vị Võ Bí Thư Lang Đại Ly Quan Ế Nhiên này nhấc nắm tay lên, gõ nhẹ lên thiết giáp trước ngực: “Vậy ta sẽ nhớ kỹ lời này! Trước đó đã nói rồi, trên chiến trường huynh đệ được ta cứu, nợ ta tính mạng cũng không hề gì, chỉ có duy nhất rượu của Quan Ế Nhiên ta thì người thiếu có là thiên vương lão tử cũng không được!”
Cuộc gặp gỡ bèo nước tương phùng giữa hai người đồng hương này, cả lúc gặp lẫn lúc ra về đều vui vẻ.
Lúc người trẻ tuổi mặc áo gấm màu xanh rời khỏi cửa thành, có hai vị tu sĩ tòng quân người mặc võ chế khinh giáp chầm chậm bước đến, một người là thanh niên trai tráng, người kia là một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn.
Cô gái nhìn nhìn Quan Ế Nhiên dường như vẫn chưa thỏa mãn, tò mò hỏi: “Ế Nhiên, năm nay vừa khai xuân, cũng đâu có điềm gì tốt, tự nhiên ngươi ném nhiều tiền thần tiên đi như vậy, sao còn vui vẻ thế kia?”
Quan Ế Nhiên cười ha ha nói: “Ta vui mà, ngàn vàng cũng khó mua được sự vui vẻ của ta.”
Tráng hán nói: “Một tu sĩ có thể tùy ý ném ra một đồng tiền Tiểu thử, lại không có mưu cầu gì với con tiểu yêu kia, ngược lại còn cố ý đưa tiễn đi suốt đến cửa thành, cộng thêm lúc trước mở tiệm thuốc và phát cháo trên phố, dựa theo tình báo của gián điệp thì hắn làm việc này không riêng gì ở một tòa thành cố định mà là nơi nào cũng như vậy, đổi thành người khác thì ta không tin sẽ có tu sĩ tâm địa bồ tát đến thế, nhưng mà người này, nhìn lời nói và hành động của hắn thì có thể chứng minh Ế Nhiên ta không làm sai, vốn là người cùng quê, có thể trở thành bằng hữu cùng nhau uống rượu với chúng ta, thế nào cũng không lỗ.”
Cô gái trẻ tuổi dáng người lả lướt nhưng lại mang trên người một thanh kiếm lớn cất tiếng phàn nàn: “Đàn ông các ngươi đều y như nhau, chỉ thoáng gặp được người có cùng khẩu vị là thích mạo xưng mình thành trang hảo hán, có cần như vậy không?”
Quan Ế Nhiên nói với vẻ nghiêm túc: “Thích cô nương, ngươi nói đàn ông bọn ta như thế ta thấy không vui đâu, ta có tiền hơn Ngu Sơn Phòng, đâu cần phải tự vả mặt mình, năm đó ai đã nói người xuất thân là thiếu gia nhà giàu như ta đến thả cái rắm cũng mang hơi tiền nhỉ?”
“Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi!” Cô gái dáng vẻ nhỏ nhắn mềm mại như dương liễu ngày xuân đấm một quyền lên vai Quan Ế Nhiên, mạnh đến nỗi Quan Ế Nhiên lảo đảo lui lại mấy bước, cô gái xoay người rời đi, quay về đầu thành.
Quan Ế Nhiên nhe răng xoa đầu vai, đau thật đó, trên mặt hắn tràn ngập nụ cười khổ, tráng hán tên Ngu Sơn Phòng thì đang cười trên nỗi đau của người khác.
Cô gái là tu sĩ binh gia đến từ Phong Tuyết miếu, so với phần lớn tu sĩ Chân Võ sơn đảm nhiệm chức vụ cao trong thiết kỵ Đại Ly, nữ tử họ Thích không phải là không có cơ hội, chỉ là cô lựa chọn một con đường khác, đi theo con đường chính quy, chẳng qua biên quân Đại Ly cũng không lạ gì đối với chuyện này. Tu sĩ binh gia Phong Tuyết miếu đa phần đều như thế, sau khi xuống núi thì thích một thân một mình làm hiệp khách, tự dưng có một cô gái thì cũng sẽ đảm nhận chức trách tùy tùng thiếp thân của một vài võ tướng quan trọng.
Ngu Sơn Phòng ôm vai Quan Ế Nhiên, nhỏ giọng nói: “Ế Nhiên, qua nhiều năm như vậy, như ta đây quen biết ngươi cũng bảy tám năm rồi nhưng vẫn chỉ cho rằng ngươi là kiểu đệ tử tới từ kinh thành, là loại người trong nhà cao thì không tới mà thấp cũng không phải, nếu không năm đó cũng sẽ không bị gia tộc ném đến cái nơi giẻ rách thế này, một lần đi là gần ba năm, tới nay vẫn mãi là tu sĩ theo quân tầng chót nhất trong biên quân chúng ta. Ngươi cũng biết người luôn mở miệng nói giọng kinh thành như ngươi khiến cho người ta thấy ghét đến mức nào, trái lại Thích Kỳ kia, thời gian quen nhau chưa đến hai năm, lần này chỉ cùng nhau xuôi nam mà thôi, thế nhưng cô lại là người duy nhất nhìn thấu thân phận của ngươi, cố chấp nói ngươi là đệ tử hào môn, tại sao vậy? Đám lão huynh đệ đã từng cùng nhau đi ị trong trời tuyết lạnh cóng cũng không dám tin lắm, chẳng lẽ hai người các ngươi đã...”
Sau khi Ngu Sơn Phòng buông Quan Ế Nhiên ra, hắn đưa hai ngón tay cái áp vào nhau, nháy mắt ra hiệu với người phía sau.
Quan Ế Nhiên nói với vẻ không kiên nhẫn: “Ai không biết cô nàng Thích Kỳ này ngưỡng mộ kiếm tiên Ngụy Tấn đã lâu, người đó là tiểu sư thúc tổ khác mạch ở Phong Tuyết miếu của cô.”
Quan Ế Nhiên thở dài: “Hơn nữa ta cũng đã có vị hôn thê từ lâu rồi, không gạt ngươi đâu, đó là đích nữ của một thế gia vọng tộc kinh thành, chỉ là, ta chưa từng gặp mặt. Nghĩ cũng buồn cười, sau này tới lúc kết hôn, khi nhấc khăn đỏ trùm đầu cô dâu lên rồi mới biết mặt mũi cô dâu của mình trông như thế nào.”
Ngu Sơn Phòng tò mò hỏi: “Cuối cùng là con gái nhà ai số xui vậy, lại xem trọng tên biên quân cẩu thả điển hình như ngươi?”
“Làm gì có ai miêu tả huynh đệ nhà mình như ngươi vậy.” Quan Ế Nhiên cầm thanh đao chiến chế theo kiểu biên quân bằng một tay, sóng vai đi trên con đường tha hương nơi đất khách quê người với Ngu Sơn Phòng, ngắm nhìn bốn phía, đường đi hai bên hầu như đều dán hoa văn hai vị môn thần Viên Tào Đại Ly, dòng họ lớn của Đại Ly cũng chỉ có mấy họ mà thôi, hai họ Viên Tào đương nhiên hoàn toàn xứng đáng là thế gia vọng tộc trong nhóm thế gia vọng tộc của Đại Ly.



Bạn cần đăng nhập để bình luận