Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 779: Có Người Đưa Kiếm Có Người Chờ

Chương 779: Có Người Đưa Kiếm Có Người ChờChương 779: Có Người Đưa Kiếm Có Người Chờ
Chương 779: Có Người Đưa Kiếm Có Người Chờ (1)
Cô gái vốn gan lớn, lại trải qua sớm chiều ở chung lâu như vậy, những lời nói thô tục đã nghe đến lỗ tai muốn đóng kén, tiếp tục cắn hạt dưa, lơ đễnh nói: "Muốn có thịt, phải ăn nhiều đồ, nhưng mà mỗi tháng tiền lương của hiệu thuốc bắc ít như vậy, cho dù ta có muốn nơi đó phong cảnh hơn chút, nhưng mà chút bạc vụn không đáp ứng được, ta biết làm thế nào? Chưởng quây, lén lén tăng lương cho ta nha? Ta cam đoan không nói cho các ả kia biết."
Trịnh Đại Phong không còn vẻ cợt nhả, nói: "Chính cái miệng nhỏ ríu ra ríu rít của ngươi, không giữ kín miệng được, ta mà tăng tiền lương cho ngươi, ngày hôm sau khẳng định mỗi người đều được tăng, ngươi cho rằng bạc của ta là từ trên trời rơi xuống a, nuôi sống một đám tiêu cô nương đại tỷ tỷ các ngươi thực vất vả có biết không."
Cô gái mông nhỏ ngồi ở ngạch cửa, cố ý duỗi đôi chân dài ra hướng ngoài cửa, cười nói: "Chưởng quây, phố cách vách không phải có vị tỷ tỷ ái mộ ngươi sao, đầy đặn như vậy không phải là khẩu vị ngươi thích nhất hay sao, vì sao ngươi không nhận lời người ta? Người ta... rất nhiều thịt, trong hiệu thuốc bắc của chúng ta đâu có ai sánh được với nàng áy."
Cô gái đã ném hạt dưa đi, hai tay để lên ngực.
Trịnh Đại Phong nhe răng nhéch miệng, phát tay đuổi người nói: "Cái con bé này, bớt nói máy lời xấu xí không biết xấu hỗ đi, cần thận về sau không gả cho ai được, mau về cửa hàng quét sân!"
Cô gái không muốn rời ổ, đúng lý hợp tình nói: "Cửa hàng chúng ta đã đặt tên là hiệu thuốc bắc Khôi Trần (tức tro bụi), quét tước sạch sẽ như vậy, kỳ quặc lắm."
Trịnh Đại Phong nói không lại tiểu nha đầu, bèn đưa chân bắt chéo, ôm cái ót, ngửa đầu nhìn phía bầu trời.
Người khác nhìn không ra biển mây kia, một võ đạo tông sư bát cảnh đỉnh phong như hắn, nhìn ra được.
Phía trên pháp bảo là tiên binh.
Nhưng mà tông môn tông tự đầu ở Bảo Bình châu cũng đã vô cùng hiếm có, tiên binh càng khó có. Khó tới cỡ nào? Lấy một ví dụ đơn giản nhất, Thần Cáo tông đạo thống một châu, tông chủ Kỳ Chân là vì tễ thân thiên quân, mới được Trung Thổ Thần Châu chính tông ban thưởng một thanh tiên binh.
Cho nên bán tiên binh kém tiên binh nhất khoảng cách lớn, lại vượt qua pháp bảo một bậc, trở thành đồ vật toàn bộ Luyện khí sĩ tha thiết ước mơ.
Hôm nay Lão Long thành có bốn món, hai chiếc là lão tổ thành chủ Phù gia nắm giữ, đều là trọng bảo công phạt, mà món mới mua từ Trung Thổ Thần Châu là trọng bảo khuynh hướng phòng ngự, che chở một thành. Duy chỉ có biển mây trên không đầu tường kia, Lão Long thành tuyên bố với bên ngoài là Phù gia nắm giữ, nhưng thật ra chân tướng như thế nào, thật sự có phải là đòn sát thủ của Phù gia hay không, khó nói. Về phần trận chiến chính tà tám trăm năm trước, cái gì cô gái ngủ say trong biển mây, sau khi nàng tỉnh lại thì khống chế món bán tiên binh kia chém giết quần ma, lừa quỷ mà thôi, nếu thực sự uy thế ngập trời cỡ đó, phải có đầy đủ hai điểm, thứ nhất là biển mây trên thành tuyệt đối không phải cái gì bán tiên binh, thứ hai là người sử dụng phải là Luyện khí sĩ thượng ngũ cảnh.
Cô gái nhìn sườn mặt hán tử, tò mò hỏi: "Chưởng quây, ngươi nhìn gì vậy?”
Trịnh Đại Phong dùng sức trừng mắt to, ngắng đầu nhìn lại, nhẹ giọng trả lời câu hỏi của cô gái: "Xem có tiên tử thân thể thướt tha, ăn mặc phong phanh ngự phong ởi qua hay không a.”
Cô gái xem thường nói: "Nhìn đi, cân thận tiên tử đi tiểu ở trên đầu ngươi."
Trịnh Đại Phong chậc chậc nói: "Đó chẳng phải là nắng hạn gặp mưa rào sao.”
Cô gái đứng lên,"Gớm quát"
Trịnh Đại Phong cười ha ha.
Cô gái vừa bước qua cửa, đột nhiên quay đầu hỏi: "Chưởng quây, lần trước ngươi ngâm nga điệu hát dân gian quê nhà, có thể hát lại lần nữa hay không?”
Trịnh Đại Phong dùng sức lắc đầu,"Đó là bản lãnh áp đáy hòm để ta chinh phục được trái tim của giai nhân, nơi nào dễ dàng triển lộ chứ, đi đi đi, đi làm việc đi.”
Cô gái thấp giọng nói: "Hát đi mà, nói không chừng sau này ta sẽ trở thành tức phụ của ngươi nha?"
Trịnh Đại Phong ánh mắt sáng lên, vừa định đứng dậy, cô gái đã ngồi trở lại ngạch cửa, quay đầu nhìn hán tử, vẻ mặt tiếc hận nói: "Chưởng quây, nói vậy mà ngươi cũng tin à, về sau khó lấy được vợ đây."
Trịnh Đại Phong đặt mông ngồi trở lại, trầm mặc một lát, sau đó huýt gió, nhạc điệu vẫn là khúc hát dân gian kia, chỉ là hán tử lần này không hát thành lời.
Cô gái cong thắt lưng xuống, hai tay nâng má, im lặng nghe tiếng huýt sáo, dù sao trước đó những lời chưởng quầy ngâm nga, là ngôn ngữ của quê nhà hắn, cô nghe cũng không hiểu.
Mùng một trăng khuyết, mười lăm trăng tròn, nghe bà nội nói, ăn bánh nướng, vẫy tay chào mặt trăng, sẽ không có ưu phiên.
Xuân phong thổi thu phong thổi, nghe bà nội nói, quả hồng đo đỏ treo đầy cành, chạy té ngã đau cũng không phải sầu, quả hồng chát đầy gùi.
Mây đen từng đám đến mây đen từng đám đi, nghe bà nội nói, sau cơn mưa sẽ có dải cầu vòng bắt tại chân trời, là lão thần tiên xây lầu cao trên trời...
Lão Long thành sắp nghênh đón một sự việc trọng đại, thiếu thành chủ Phù Nam Hoa sắp cưới đích nữ của Vân Lâm Khương Thị. Vân Lâm Khương Thị là một trong những hào phiệt lịch sử dài lâu tại Bảo Bình châu, tương truyền ở thời đại thượng cổ, Nho gia vừa mới trở thành chính thống Hạo Nhiên Thiên Hạ, trăm phế đãi hưng, Lễ Thánh chế định quy củ Nho giáo sớm nhát, Khương Thị xuất hiện máy vị đại chúc, tức là cùng Đại Sử, Đại Tế vân vân trở thành một trong lục đại thiên quan trong Đại Lễ Xuân Quan) , chủ chưởng các loại lời khán kỳ thần hàng phúc.
Vân Lâm Khương Thị ở bên bờ đại hải đông nam bộ Bảo Bình châu, phủ môn mặt hướng ra biển lớn, có một hành lang khuyết môn (1) cực kỳ rộng lớn, dài đến hơn ba mươi dặm, kéo dài đến bên trong biển lớn, cuối cùng lấy một cặp đá ngầm thiên nhiên thật lớn làm khuyết môn, có ý nghĩa bao quát Đông hải, khí phách thật lớn.
(1) Thời cổ Khuyết Môn là cửa cung điện nhà vua.
Trong những năm tháng dài lâu từ Trung Thổ Thần Châu di chuyền tới Bảo Bình châu, Khương Thị dần dần chê văn theo thương, gia tộc trong vô số lần núi sông rung chuyển, thủy chung sừng sững không ngã, trở thành phú khả địch quốc đúng nghĩa đen, Lão Long thành Phù gia cũng giống như thế, cho nên hai nhà này lựa chọn liên hôn, ở phía nam Bảo Bình châu là một tin tức lớn nhất sắp diễn ra, có người tò mò lúc trước sính lễ của Phù gia là cái gì, cũng có người tò mò của hồi môn của nhà gái Khương Thị, có khi nào sẽ là một món bán tiên binh, cùng với những tiên phủ trên núi giao hảo nhiều đời cùng Phù gia, sẽ lấy ra trân trọng hạ lễ như thế nào, cho nên Lão Long thành hai tháng nay ùa vào vô số tu sĩ trên núi xem náo nhiệt, cùng với lời đồn cô gái Khương Thị kia xấu xí vô cùng, càng làm cho người ta suy đoán hét lần này đến lượt khác.
Xưa nay Phù Nam Hoa trứ danh Lão Long thành vì giao hữu rộng khắp, sau khi từ Ly Châu Động Thiên phương Bắc quay về, đột nhiên trở nên ru rú trong nhà, tuy chưa nói tới mức đóng cửa từ chối tiếp khách, nhưng mà trừ Tôn Gia Thụ lão bằng hữu này có thể đăng môn gặp hắn vài lần, Phù Nam Hoa không còn kết giao bằng hữu nào mới, vẫn ở trong Phù gia, ngoại thành máy chỗ phong hoa tuyết nguyệt danh chán bán châu, vị thiếu thành chủ này không còn lộ mặt tới nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận