Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1545 - Đời Người Chầm Chậm Bước (6)



Chương 1545 - Đời Người Chầm Chậm Bước (6)




Chỉ cần nó xâm nhập nhìn lén Trần Bình An thì sẽ như tự bước chân vào một giếng nước nhỏ, ngửa đầu nhìn qua, trên miệng giếng có đặt một chiếc đèn, luồng ánh sáng nho nhỏ làm cho đứa vốn hèn nhát rất sợ quỷ sợ tốt như nó cảm thấy rất ấm áp và muốn vươn tới, nhưng nó đã làm điều này nhiều lần ở Ngẫu Hoa phúc địa, khi ngẩng đầu lên sẽ gặp ánh nắng chói chang trên bầu trời làm cho mắt nó có cảm giác như bị thiêu đốt, nước mắt chảy ròng ròng, nhưng mỗi lần khỏi rồi lại lành sẹo quên đau, lại không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn.
Khi nó cúi đầu nhìn lại, trên mặt nước nơi đáy giếng xuất hiện một ánh trăng sáng, lờ mờ trong đó giống như còn có một con giao long vốn nên đáng sợ đang bơi lượn nhưng lại làm cho lòng nó sinh ra cảm giác rất gần gũi.
Nước giếng của cái giếng trong lòng sư phụ này lại tràn lên trên.
Có thể có một ngày, ánh trăng trong nước và ngọn đèn trên miệng giếng sẽ chạm vào nhau.
Trong giấc ngủ say, Bùi Tiền vô thức đưa tay lên miệng, bên cạnh còn có một cái cẩm nang nhỏ mà Thôi Đông Sơn đã đưa cho nó, nói là sau này khi nào sư phụ nó phải chịu sự tổn thương to lớn, rất tức giận thì nó phải đưa cho sư phụ.
...
Trần Bình An không ngủ cả đêm.
Hắn nhất thời nảy ra ý nghĩ không ở lại Tử Dương phủ nữa, muốn khởi hành lên đường cho nên đã bảo Chu Liễm đi thông báo với quản sự, xem như đã chào hỏi xong với Ngô Ý.
Ai mà ngờ phủ chủ Hoàng Chử lại nhanh chóng chạy đến cố hết sức giữ Trần Bình An lại, nói là nếu như Trần Bình An cứ rời khỏi Tử Dương phủ như thế thì người phủ chủ như hắn có thể tự đi nhận lỗi được rồi, bất kể là như thế nào cũng đều muốn Trần Bình An ở lại thêm một hai ngày, hắn sẽ cho người mang Trần Bình An đi xem phong cảnh gần Tử Dương phủ, lại nói cho Trần Bình An một vài tin tức. Nguyên quân lão tổ đã đi đến Hàn Thực giang rồi nhưng trước khi đi lão tổ tông có nhắn lại, khi đám người Trần Bình An rời khỏi Tử Dương phủ, bọn họ có thể lên tầng bốn Tàng Bảo các Tử Khí cung tự chọn cho mình một món đồ, coi như là lễ vật tiễn khách của Tử Dương phủ, nếu không thì người phủ chủ này sẽ chọn bốn món trân quý nhất trước đập nát tại chỗ trước mặt Trần Bình An.
Càng lúc Trần Bình An càng không đoán ra được trong hồ lô của Ngô Ý bán loại thuốc gì.
Kiểu đãi khách mặt dày mày dạn kiểu này đúng là rất không hợp tình hợp lý, cho dù là Ngụy Bách cũng chắc chắn là không có được mặt mũi lớn như vậy.
Tất nhiên Trần Bình An muốn rời khỏi tòa phủ thị phi này ngay lập tức, ai quan tâm Hoàng Chử ngươi có đập bốn món trân bảo hay không, trước đó có Ngô Ý chẳng có chuyện gì mà lại vô cùng ân cần, sau có Tiêu Loan phu nhân gõ cửa ban đêm. Đối với phủ Tử Dương phủ này, Trần Bình An đã sinh ra bóng ma tâm lý.
Nhưng dường như Hoàng Chử đã sớm đoán trước được, cũng học theo lão tổ tông bày ra vẻ mặt vô lại, nói Hoàng Chử ta có thể làm phủ chủ được hay không tất cả đều chỉ do một ý nghĩ của Trần công tử, chẳng lẽ du sơn ngoạn thủy một hai ngày để Tử Dương phủ tận tình đạo làm chủ mà Trần công tử cũng không chịu đồng ý? Trơ mắt nhìn Hoàng Chử hắn bị đá ra khỏi vị trí phủ chủ?
Sau khi Trần Bình An, Chu Liễm và Thạch Nhu thương lượng xong thì liền quyết định lấy bất biến ứng vạn biến, đồng ý với Hoàng Chử chờ thêm một ngày nữa, đi ngắm phong cảnh vùng xung quanh.
Kết quả sau khi Tử Dương phủ phái người đảm nhiệm vị trí dẫn đường đến, Trần Bình An liền hối hận đến xanh ruột, Chu Liễm thì rõ là đang có hơi cười trên nỗi đau của người khác, không cảm thấy đây là chuyện xấu gì.
Thì ra là vị Tiêu Loan phu nhân đã khôi phục lại phong thái ung dung kia phụ trách mang theo đám người Trần Bình An đi du sơn ngoạn thủy.
Trần Bình An căng da đầu ra, ngồi trên một chiếc thuyền lâu dừng bên bờ Thiết Khoán hà chạy về phía thượng du.
Trong màn đêm.
Cả đoàn người trở về Tử Dương phủ.
Ngô Ý đứng trước viện nhỏ Tiêu Loan phu nhân cười hỏi: “Sao rồi?”
Tiêu Loan phu nhân lại có vẻ như muốn nói lại thôi.
Vẻ mặt Ngô Ý không vui nói: “Nói thẳng đi!”
Tiêu Loan phu nhân thở dài: “Đoạn đường này ta đã ám chỉ đủ kiểu, sau đó lại thẳng thắn gặp mặt biểu thị với hắn tình ý của ta, nhưng từ đầu đến cuối Trần Bình An đều chẳng cho ta chút sắc mặt tốt nào, cũng không nói chuyện, chỉ là trước khi xuống thuyền Trần Bình An có nói với ta hai câu.”
Ngô Ý tò mò hỏi: “Hai câu gì vậy?”
Tiêu Loan phu nhân cười khổ nói: “Câu nói đầu tiên, Tiêu Loan phu nhân, có phải ngươi có lòng muốn hại chết ta hay không?”
Ngô Ý không hiểu thế nào.
Tiêu Loan phu nhân có hơi bất an lo sợ: “Câu nói thứ hai, Trần Bình An nói với vẻ rất chân thành, ngươi mà còn dây dưa như vậy, ta sẽ một quyền đấm chết ngươi.”
Ngô Ý duỗi hai ngón tay xoa huyệt thái dương.
Tiêu Loan phu nhân che miệng cười yêu kiều, bỗng nhiên phong tình đổ xuống, vẻ mặt mị hoặc tràn ra, vỗ vỗ bộ ngực khẽ nói: “Biết hắn không phải đang nói đùa cho nên ta sợ quá, nhưng ta đúng là có hơi không phục đó, chẳng qua ta cũng biết lần này ta chỉ có thể cứ như vậy mà lướt qua cơ duyên lớn trời ban này thôi.”
Tiêu Loan phu nhân rất cung kính cúi đầu bồi tội với Ngô Ý.
Ngô Ý liếc nhìn về phía Tiêu Loan phu nhân: “Ngươi trái lại còn biết mình có bao nhiêu bản lĩnh đó.”
Tiêu Loan phu nhân sửng sốt lập tức tỉnh ngộ lại, len lén đưa mắt nhìn dáng vẻ cao cao lại hơi gầy gò của Ngô Ý, Tiêu Loan nhanh chóng thu tầm mắt lại, nàng có hơi thẹn thùng.
Ngô Ý nổi nóng nói: “Trần Bình An tên đó đúng là một tên mù!”
...
Chu Liễm vẫn luôn cười trộm, đi theo Trần Bình An đứng trên hành lang lầu bốn.
Chu Liễm thật sự không nhịn được mà cười ra tiếng, hỏi: “Thiếu gia, đối với diễm phúc không đầu không đuôi thế này, có cảm giác gì?”
Trần Bình An lại đen mặt nói: “Giang hồ hiểm ác.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận