Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1014: Người Khác Tranh Giành, Ta Phá (

Chương 1014: Người Khác Tranh Giành, Ta Phá (Chương 1014: Người Khác Tranh Giành, Ta Phá (
Chương 1014: Người Khác Tranh Giành, Ta Phá Cảnh (3)
Chu Phì đứng dậy, vẫy vẫy tay, gọi một vị mỹ phụ nhân phong vận tràn đầy tới bên người: “Lại đây, cùng vị Lục sư huynh năm đó ngươi kính trọng ngưỡng mộ nhất uống chén rượu, nhiều năm như vậy không gặp, các ngươi nhất định sẽ có rất nhiều điều để nói."
Phụ nhân sắc mặt tái đi.
Chu Phì vỗ vỗ gò má nàng: "Ngoan, nghe lời."
Mặt đất khẽ chắn đông, thân hình Chu Phì biến mắt không thấy.
Những nữ tử kia như chim sẻ tung cánh bay vút đi, tay áo phiêu phiêu, dải lụa phất phới, cảnh này khiến người trên đường phố xung quanh nhìn như si như túy.
Lục Phảng đứng dậy, nói với vị nữ tử nét mặt vừa xa lạ lại quen thuộc kia: "Ngồi xuống nói chuyện?”
Phụ nhân rụt rè gật gật đầu.
Hai người ngồi đối diện nhau, bà chủ tửu quán nắp tránh sau tủ quầy, Lục Phảng bèn tự mình đi cầm hai bầu rượu, không đợi Lục Phảng rót rượu, phụ nhân sống ở Xuân Triều cung nhiều năm sớm thành thói quen hầu hạ người, vội gấp gáp đứng dậy rót rượu cho Lục Phảng, sau đó mới rót cho mình một chén.
Lục Phảng không nhìn dung nhan đã từng khiến người ta tan nát trái tim trước mặt, mà chỉ liếc nhìn đôi tay ngóc xanh mướt được bảo dưỡng như thiếu nữ, hắn nâng bát rượu lên, cười cười.
Phụ nhân khẽ thở phào, suy nghĩ một chút, lại đứng dậy đi ra con phố ngoài tửu quán, giúp Lục Phảng cầm về ống sáo và kiếm Đại Xuân, ngay cả đầu lâu mặt cười cũng được cô cầm tới, chỉ là đặt trên một chiếc bàn khác trong quán, sau khi ngồi xuống cô lại khẽ cười.
Lục Phảng một tay bưng bát rượu, quay đầu nhìn ra đường phố vắng vẻ.
Rất giống nhìn thấy một đôi thiếu nam thiếu nữ ông trời tác hợp đang rượt đuổi đùa giỡn.
Trong mắt Chủng Thu chỉ có người thanh niên áo trắng kia, hắn mở miệng nói: "Lúc ngươi ta giao thủ sẽ không có người nhúng tay, thế nên ngươi cứ toàn tâm mặc ý ra quyền."
Chủng Thu bổ sung một câu: "Nếu vẫn có người ngầm ra tay với ngươi, Chủng Thu ta nhất định sẽ liều chết giết nó, không quản là Định Anh hay là Du Chân Ý."
Trần Bình An giơ tay lên lưng, xoa xoa vết máu nơi khóe miệng, trên cánh tay lộ ra một vết thương lòi ra xương trắng hếu, vì ngăn trở một kiếm kia của Lục Phảng, tay áo trắng như tuyết đã bị xé nứt ra một lễ hổng to tướng, đây là làn đầu tiên kim lễ Pháp Bào bị tổn hại, tuy nói pháp bảo bị cắm cố công hiệu, nhưng tính đàn hồn còn đó, đủ thấy sát lực thượng thừa của kiếm thuật Lục Phảng.
Sau khi nói xong, Chủng Thu bắt đầu tiến về phía trước.
Nhịp bước nhìn nhưừ chậm chap. thât ra môt bước lai bay ra hai ba trượng, hơn nữa không hề có chút khí cơ ba động nào.
Chủng Thu là quốc sư Nam Uyễn quốc, cũng là danh sĩ thi họa đều giỏi.
Từng câu từng chữ, tất hợp quy củ, một quyền một thối, đều hợp pháp độ.
Người đăng phong tạo cực là Văn thánh nhân Võ tông sư.
Chủng Thu cả hai đều có.
Định Anh xem thường người trong thiên hạ, lại nhắn trúng Chủng Thu, đương nhiên là có lý do của hắn.
Trần Bình An đứng nguyên chỗ cũ. tơ vân bát đông. Chủng Thu như "đi dạo trong sân vắng" khiến hắn nhớ tới trường cảnh trước đó khi Định Anh bước vào đại điện Bạch Hà tự.
Tư thái vô địch của lão nhân ở trúc lâu Lạc Phách sơn, Trần Bình An chỉ lĩnh ngộ được thô lược phần nào, thật sự là tu vị cách biệt, khoảng cách song phương quá xa, Trần Bình An suy xét không thấu tôn chỉ trong đó.
Võ đạo của lão nhân họ Thôi rất cao, tuy không phải quá đốt cháy giai đoạn với Trần Bình An, nhưng mỗi một bước tiến triển của Trần Bình An sau khi bước lên tứ cảnh, ích lợi thu về không lớn.
Nhưng với loại ý vị độc đáo thiên nhân hợp nhất của Đinh Anh và Chủng Thu, lần đầu tên, Trần Bình An cảm xúc không sâu, lần thứ hai, liền ngẫm ra, nếm ra được chút vị đạo.
Phong thái đi tới trước mặt vô cùng đơn giản này của Chủng Thu không khí thế hung hung như Phấn Kim Cương, không quỷ quyệt âm hiểm như tên mặt cười, càng không phong mang tất lộ thẳng tiến không lui như một kiếm thích sát của Phùng Thanh Bạch.
Hai vai Chủng Thu bất giác lay nhe. như cưỡi mây lướt qua cây tùng cổ thụ.
Một quyền Chủng Thu ập tới trước người Trần Bình An, không có nửa điểm quyền cương tiết ra ngoài, không có động tính cự đại, phong lôi vang dậy gì hết.
Do Chủng Thu ra quyền quá cổ quái, Trần Bình An lần đầu xuất hiện khoảnh khắc phân tâm, do dự nên lấy Thần Nhân Lôi Cổ thức nghênh địch, tranh thủ giải quyết dứt khoát, hay là lấy Trấn Thần Đầu từ trong
(Kiếm Thuật Chính Kinhỳ để phòng ngự, may mà Trần Bình An lập tức vứt bỏ hai lựa chọn này, lùi ra sau, thân hình đảo trượt ra, đồng thời với đó, dựa theo bản năng giơ cánh tay lên, bàn tay che ở trước mặt.
Một quyền Chủng Thu đánh lên lòng bàn tay Trần Bình An.
Vừa đến liền dừng.
Nhưng mặt Trần Bình An lại bị mu bàn tay mình hung hăng tát một cái.
Nồ tung bay ra ngoài.
Thân hình thoáng vặn vẹo, hai tay áo trắng như tuyết vẫy động giữa không trung, lần nữa đứng vững cách chỗ cũ ba trượng.
Chủng Thu vẫn một tay chắp sau lưng, hờ hững nói: "Phân tâm thì không được đâu." Trần Bình An nhanh chóng mở ra tay trái, cảm giác tê dại nơi lòng bàn tay hệt như bị sét đánh bây giờ mới thoát đi.
Chủng Thu cười nói: "Ngươi cũng quá thông minh, nếu không có chiêu thử nghiệm này, ta cũng không dám xác định ngươi có phải thuận tay trái hay không. Mười quyền đánh Lục Phảng vừa rồi, ngươi đại khái đã xác định Lục Phảng tất chết không nghi ngờ, cho nên mới cố ý tráo đổi trái phải, trái sáu phải bốn, hẳn rằng lúc ấy đã bắt đầu chuẩn bị trận đại chiến tiếp theo?”
Trần Bình An không tiếp lời.
Chủng Thu cũng không thèm để ý: "Sở dĩ đi ngược với tâm tính, nói nhảm cùng ngươi mấy câu này là bởi khi nãy vì cứu Lục Phảng, ta ra quyền rất không hiền hậu, cho nên vừa rồi ngươi phân tâm, ta mới hạ thủ lưu tình, chưa hạ đòn sát thủ. Tiếp theo sẽ không khách khí với ngươi nữa.”
Chủng Thu quay đầu nói với đám người Phùng Thanh Bạch: "Tiểu nha đầu trên băng ghế kia, không ai được động vào nó, bằng không đừng trách ta lạm sát vô tội..."
Trần Bình An chớp mắt đã tới sau lưng Chủng Thu, vung bắp tay, sau đó đột nhiên run cẳng tay, một quyền kình ra như mũi tên, đánh lên ót Chủng Thu.
Chủng Thu gồng lưng, sống lưng như núi cao gồ lên, xương sườn trái phải nhưữ Giao Long du động, cả người lại không hề di chuyên một bước, mạnh mẽ ăn trọn một quyền hung mãnh thế đại lực trầm của Trần Bình An.
Trần Bình An bởi chưa dùng tới Thần Nhân Lôi Cổ thức, quyền giá quá lớn, thanh thế cũng lớn, đối phó loại đại tông sư công phu thâm hậu như Chủng Thu e rằng một quyền này sẽ đánh vào khoảng không.
Một vị võ phu thuần túy, công phu luyện đến thâm hậu sẽ có thể không nhìn không nghe vẫn nhận ra nguy hiểm mà tránh, thậm chí có thể giết người lại gần giường trong lúc ngủ mơ, sau đó lại tiếp tục ngủ say như thường.
Trần Bình An chỉ dốc sức tung ra một quyền hết sức tầm thường, lại thêm Chủng Thu thế đứng vững như núi, như thế muốn một quyền thành công sẽ rất khó khăn, Chủng Thu trở tay tung ngược một quyền nện trúng sườn Trần Bình An, đánh cho Trầằn Bình An bay ngang đi, chỉ là quyền thứ hai của Chủng Thu bị một chân Trần Bình An đá trúng, Chủng Thu cũng không thừa cơ đá chó rớt nước.
Hai người lần nữa tách ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận