Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1291: Tăng Nhân Áo Trắng (3)

Chương 1291: Tăng Nhân Áo Trắng (3)Chương 1291: Tăng Nhân Áo Trắng (3)
Chương 1291: Tăng Nhân Áo Trắng (3)
Trần Bình An nhìn hai thiếu nữ, chậm rãi nói: "Đường tu hành dưới chân, cần gì càng đi càng hẹp? Nếu nhìn nhau không vừa mắt, đại đạo rộng lớn như thế, đường ai nấy đi là được."
Trúc Phụng Tiên cười gật đầàu,"V¡ công tử này nói rất đúng, hy vọng về sau có cơ hội đến Đại Trạch bang ta làm khách, Trúc mỗ nhất định bày một bàn tiệc tây trần thật lớn."
Tuy là những lời khách khi, nhưng câu nói khách khí này do lão ma đầu Trúc Phụng Tiên chính mồm nói ra, ít nhất ở giang hồ Thanh Loan quốc, vẫn có giá trị không thua gì vàng bạc.
Bà lão tóc bạc liếc lá bùa giấy vàng kia trong tay Trần Bình An, mỉm cười nói: "Đoạn lời vàng ngọc này của công tử, Thanh Thành nhà chúng ta nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.”
Thiếu nữ mặt trái xoan cười một cái với Trần Bình An.
Tám Dương Khí Thiêu Đăng Phù kia ở đầu ngón tay Trần Bình An đã thiêu đốt gần hét, ngọn lửa màu vàng theo đó tắt đi. Trần Bình An chà xát đầu ngón tay cười lên "Có người từng nói, hành tâu giang hò, quyền cao không đánh ra. Làm thần tiên, thuật cao đừng dùng."
Thiếu nữ mặt tròn cười hỏi: "Xin hỏi công tử, là vị cao nhân nào nói?”
Trần Bình An trả lời: "Một người bạn."
Thiếu nữ mặt tròn tự xưng "Văn Thượng” vươn ngón tay cái, chậc chậc nói: "Phục!"
Cô nương mặt trái xoan tên là "Thanh Thành”, có chút tò mò đối với thân phận người trẻ tuổi kia.
Trúc Phụng Tiên và bà lão Yên Chi trai liếc nhau, đều là người từng trải, tất cả đều ở trong không lời. Chút khúc mắc này của hai bên, không đáng giá nhắc tới so với vãn bối của mình tu đạo, cho dù lòng mang khúc mắc, trước khi thuận lợi lên núi tiến vào Kim Quế quan, hai bên quả thật cần thực hiện cho được nước giếng không phạm nước sông, thậm chí trên đường một khi có nguy hiểm, nói không chừng Đại Trạch bang và Yên Chi trai còn phải chân thành hợp tác, đồng lòng hợp sức.
Trần Bình An quay đầu nhìn bên ngoài.
Mưa to vẫn thanh thế kinh người.
Không biết Ngẫu Hoa phúc địa hôm nay thời tiết thế nào?
Cũng không biết hôm nay thiên hạ thập nhân bên đó có những người nào? Nhưng quốc sư Chủng Thu, Hồ Sơn phái chưởng môn Du Chân Ý, Điều Khám phong Lục Phảng khẳng định đều đứng trong đó.
Không biết căn nhà trong ngõ kia, có dán lên môn thần cùng câu đối xuân mới tỉnh hay không?
Trần Bình An nhẹ nhàng thở dài.
Sau khi tháo hòm trúc xuống, lúc này An, Trần Bình cũng chỉ đeo thanh bán tiên binh,"Kiếm Tiên" Lão Long thành Phù gia giả mượn tay Phạm Tuấn Mậu, bồi thường cho hắn.
Trần Bình An ngắng đầu lên, nhìn về phía chỗ cao màn mưa tối đen một mảng.
Năm đó ngây thơ không biết gì, nhớ rõ lúc ấy có kẻ đội nón dắt lừa"chém gió" nói kiếm thuật của hắn, trong mưa to, không để lọt giọt nước nào.
Hôm nay ngay cả Trần Bình An hắn cũng có thê làm được.
Chỉ là không biết khi nào, mình mới có thể trở thành kiếm tiên thật sự?
Thanh "Kiếm Tiên" này sau lưng, Trần Bình An tạm thời ngay cả rút kiếm ra khỏi vỏ cũng rất khó khăn, vừa nghĩ đến điều này, bèn tháo hồ lô dưỡng kiếm xuống, uống một hớp rượu lớn.
Chỉ là quên rượu trong bầu rượu không phải là rượu hoa quế hoặc là rượu tiên nhân giếng nước, mà là rượu thuốc Phạm Tuấn Mậu tiểu luyện mà thành, Trần Bình An nhất thời rùng mình, mặt đỏ lên, ho khan không thôi, đành phải lấy mu bàn tay đè lên miệng, xoay người, mang chút áy náy, hậm hực đi về phía Bùi Tiền bên kia.
Trong lúc nhất thời phong thái thần tiên hoàn toàn không còn. Chùa Bạch Thủy ở phía nam trung bộ Thanh Loan quốc, trong chùa có nước suối từ dưới đất sinh ra, như ngọc trai lăn lộn, pha trà số một, dẫn tới thường xuyên sẽ có văn nhân nhã sĩ hai nước Vân Tiêu, Khánh Sơn, đặc biệt tới đây lấy nước suối uống trà, chùa Bạch Thủy hương khói vượng, cũng là việc hợp tình hợp lý, bởi vậy vang danh cùng với chùa Bắc Sơn kinh thành, chỉ là so với cao tăng chùa Bắc Sơn hoạt động trên dưới triều dã, tăng nhân chùa Bạch Thủy coi như không quá thích xuất đầu lộ diện, hơn nữa trăm năm gần đây, chưa xuất hiện thiền sư có thể xưng là chói mắt. khó tránh khỏi có người nghi ngờ họ sống bằng tiền dưỡng già.
Cho nên lần tranh luận Phật Đạo vô cùng long trọng này, chùa Bắc Sơn nỗi bật nhất, trái lại chùa Bạch Thủy bên này có được lịch sử ngàn năm sâu xa, thế mà đến nay vẫn chưa có một vị tăng nhân nào tuyên bố muốn tham dự sự kiện quyết định trình tự tam giáo kia.
Gần đây mưa xuân liên miên, Thanh Loan quốc chùa miếu san sát ở trong mưa bụi mịt mờ, trong hoàng hôn hôm nay, có vị tăng nhân trẻ tuổi khoác áo cà sa trắng như tuyết, ở trong chùa Bạch Thủy chậm rãi mà đi. Chùa Bạch Thủy đã đóng cửa sơn môn hơn một tháng, khổ cho các thiện nam thiện nữ thành tâm kia.
Tăng nhân trẻ tuổi sắc mặt bình thản, lão tăng và tiểu sa di dọc theo đường đi chào hỏi hắn, tăng nhân trẻ tuổi khoác áo cà sa bắt mắt đều lạnh nhạt, mọi người cũng đã tập mãi thành thói quen.
Tăng nhân trẻ tuổi tới bên lan can một cái ao nhỏ nước ao xanh lục âm u, cái ao này không quá bắt mắt, lại có mỹ dự Long Đàm (đầm rồng), bởi vì có lời đồn trong ao nhỏ lại sâu không thấy đáy, có một con rùa mai mềm già sống, là do tăng nhân buổi đầu xây dựng chùa Bạch Thủy phóng sinh, mỗi lần gặp tăng nhân chùa Bạch Thủy giảng kinh tới chỗ hay, con rùa mai mềm già mới sẽ ra khỏi nước xuất hiện trên đời, về việc này, chính sử Thanh Loan quốc cũng có ghi chép chi tiết, không ai nghi ngờ.
Tăng nhân trẻ tuổi tiếp tục tùy ý tản bộ, đi ở trong hành lang dài lệch phía sau Đại Hùng bảo điện, từng bước leo cao, dưới mái hiên treo những chuỗi chuông nhỏ tinh xảo, khi tăng nhân trẻ tuổi đi lên từng bậc, liền có những con tinh mị gọi là "Diêm Hạ Thiết Mã", thai nghén, sống nhờ bên trong chuông, lúc này chúng nó ùn ùn bay ra khỏi chuông, mọc một đôi cánh chim trong suốt, bắt đầu lay động chuông gió. Tăng nhân trẻ tuổi tựa như không quá thích tiếng vang leng keng này, chùa cổ nên có bầu không khí tường hòa, hắn hơi nhíu mày.
Những con tinh mị nhỏ nhắn linh lung kia lập tức trốn về trong chuông.
Tăng nhân trẻ tuổi quay đầu, quan sát một chỗ quảng trường nhỏ phía sau Đại Hùng bảo điện, nơi đó chính là chỗ "cao tăng thuyết pháp, thiên nữ tán hoa" trong lịch sử chùa Bạch Thủy, nhớ rõ ngày đó rơi xuống rất nhiều hoa quế màu vàng, tăng nhân truyền pháp và tăng nhân nghe pháp, đều ngồi ở trong đống hoa quế, tăng nhân thuyết pháp không thích ứng với mùi hương kia, còn hắt xì vài cái. Người nghe có tâm, cảm tháy hiểu ý, lại suy ngẫm ra nhiều câu chuyện hơn, sau đó viết hết ở trên tắm bia đá của chùa Bạch Thủy.
Đi hết cầu thang, sau khi lên đỉnh, vòng qua tàng kinh lâu, đi bên cạnh phòng phương trượng, có tường đất vàng cao bằng nửa người, vây lấy một khoảng thiên địa nhỏ, có một cái giếng nước, bên giếng có bàn đá ghé đá.
Tăng nhân trẻ tuổi đẩy cửa nhỏ hàng rào làm bằng trúc ra, đi đến bên giếng nước, miệng giếng nước nhỏ đã bị bịt lại rất nhiều năm.
Ngày xưa ở nơi này từng xảy ra một vụ việc ly kỳ nỗi tiếng Phật môn, nghe nói ngay cả Trung Thổ Thần Châu cũng có nghe thấy, đây mới là nguyên nhân chùa Bạch Thủy trăm năm nay không xuất hiện cao tăng, lại vẫn sừng sững không ngã. Về vụ việc ly kỳ này, chùa Bạch Hà tranh cãi máy trăm năm, các chùa miếu lớn của Thanh Loan quốc khắc khẩu, tranh cãi giữa Phật đạo, các thế hệ văn nhân hướng Phật học đạo cũng vì thế mà cãi nhau, ồn ào huyên náo, chỉ riêng trên tường các nơi chùa miếu phát biểu giải thích đối với vụ việc này, đã có nhiều tới hơn bốn mươi vị cao đức đại tăng, văn hào cư sĩ các nơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận