Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1475 - Ta Muốn Suy Nghĩ Một Chút (4)



Chương 1475 - Ta Muốn Suy Nghĩ Một Chút (4)




Lý Hòe ngồi dậy, vẻ mặt đưa đám: “Lý Bảo Bình, ngươi còn như vậy thì ta sẽ lôi kéo Bùi Tiền tự lập môn phái riêng đó, không nhận võ lâm minh chủ ngươi nữa đâu.”
Lý Bảo Bình bĩu môi, vẻ mặt khinh thường.
Hiện tại Lý Hòe và Bùi Tiền, người trước thì vơ vét địa bàn tổng đà quận Long Tuyền, quản lý phân đà núi Đông Hoa, là tiểu đà chủ của học xá nào đó, nhưng mà đã bị khai trừ rồi, sau đó Trần Bình An đến thư viện, cộng thêm việc Lý Hòe mặt dày mày dạn cam đoan lần sau thành tích của hắn sẽ không đứng đội sổ nên Lý Bảo Bình mới phá lệ khai ân, khôi phục thân phận giang hồ cho Lý Hòe.
Còn về Bùi Tiền, Lý Bảo Bình nói phải công tư rõ ràng, lý lịch Bùi Tiền còn cạn nên chỉ có thể được phân vào phân đà học xá hạng dưới cùng làm đệ tử ký danh mà thôi. Bùi Tiền cảm thấy rất tốt, Lý Hòe còn cảm thấy tốt hơn, chức quan của của hắn cao hơn vị công chúa điện hạ lưu lạc nhân gian Bùi Tiền này một cấp, còn về hai người Lưu Quan và Mã Liêm, hiện tại đều đã trở thành đệ tử ký danh dưới trướng võ lâm minh chủ Lý Bảo Bình, mà hai đồng môn của Lý Hòe này thì thuộc dạng “Tuý Ông chi ý bất tại tửu”, Lưu Quan quỷ quái quỷ quyệt lại nhìn trúng thân phận công chúa điện hạ hậu duệ quý tộc của Bùi Tiền, còn Mã Liêm người xuất thân hào phiệt hàng đầu Đại Túy, vừa nhìn thấy Lý Bảo Bình liền đỏ mặt, đến nói chuyện cũng không thể nói rõ ràng.
Thôi Đông Sơn nghênh ngang đi vào sân nhỏ, bàn tay nắm lấy một chân của con bạch lộc đáng thương, tiện tay ném vào trong viện.
Hình như bạch lộc đã bị Thôi Đông Sơn phá vỡ cấm chế, khôi phục linh tính thần thông vốn có, chỉ là còn chưa lấy lại được tinh thần khí nên có vẻ hơi uể oải, nó trượt dài trong viện một đoạn, gào thét lên.
Không hề có tiếng hươu kêu u u tốt đẹp như trong sách viết.
Lý Hòe trợn mắt lên, khuôn mặt không thể tưởng tượng nổi: “Đây chính là bạch lộc bên cạnh Triệu lão phu? Thôi Đông Sơn sao ngươi có thể trộm được vậy? Tối nay ta và Bùi Tiền cắt cơm tối, ăn thứ này luôn nhé? Không quá thích hợp đó chứ?”’
Bùi Tiền suýt chút nữa chảy nước miếng, quệt miệng, nhanh chóng nháy mắt với Lý Hòe.
Lý Hòe ho khan vài cái: “Ăn thịt hươu nướng, cũng không phải không được, ta còn chưa từng ăn qua đây.”
Lý Hòe quay đầu hét lớn với Trần Bình An: “Trần Bình An, có mang dầu muối theo chứ hả?”
Trần Bình An cười mắng: “Ăn thịt hươu? Muốn bị phu tử trong thư viện cho ngươi ăn năm gậy ăn thước cả năm à?”
Lý Hòe nháy mắt một cái: “Thôi Đông Sơn trộm, Chu lão đầu bếp giết, Trần Bình An ngươi nướng, ta chỉ là không nhịn được thèm cộng thêm Lâm Thủ Nhất giật dây mới ăn mấy miếng thịt hươu thôi, vậy cũng phạm pháp à?”
Thôi Đông Sơn bỗng nhiên ồ lên, ngồi chồm hổm trên mặt đất, phát hiện con bạch lộc kia đang nhìn chằm chằm Lý Hòe.
Lý Hòe cũng phát hiện ra điều này, luôn cảm thấy ánh mắt con bạch lộc kia giống người đang sống sờ sờ, nó có chút chột dạ.
Con bạch lộc loạng chòa loạng choạng đứng lên, chậm rãi đi về phía Lý Hòe.
Dọa cho Lý Hòe tè ra quần, dùng cả tay chân mà nhanh chóng bò về phòng chính.
Con bạch lộc nhẹ nhàng nhảy vọt một cái đã phóng lên hành lang trúc xanh, đi theo Lý Hòe vào phòng.
Trần Bình An thắc mắc mà nhìn về phía Thôi Đông Sơn.
Thôi Đông Sơn mỉm cười nói: “Tiên sinh không cần lo lắng, là do tên tiểu tử Lý Hòe này trời sinh chó ngáp phải ruồi, ngồi trong nhà không mà cũng có việc tốt như phúc từ trên trời rơi xuống. Bạch lộc thông linh này đã sinh lòng thân thiết với Lý Hòe. Đợi đến lúc Đại Tùy tìm được Triệu Thức, ta sẽ nói với tên kia việc này một chút, tin chắc về sau thư viện Sơn Nhai sẽ có thêm một con bạch lộc.”
Trần Bình An sờ trán một cái.
Không hổ là Lý Hòe.
Thoáng chốc sau, Lý Hòe cưỡi lên trên người bạch lộc, cười ha ha ra khỏi phòng chính, khoe khoang với Lý Bảo Bình và Bùi Tiền: “Uy phong không uy phong không?”
Lý Bảo Bình không thèm để ý hắn, ngồi xuống cạnh tiểu sư thúc.
Bùi Tiền gật gù, có chút hâm mộ, sau đó quay đầu nhìn về Trần Bình An, vô cùng đáng thương nói: “Sư phụ, khi nào con mới có thể có một con lừa con nhỏ đây?”
Trần Bình An cười nói: “Chờ sau này đến quận Long Tuyền, ta tìm giúp ngươi xem có con nào phù hợp không.”
Bùi Tiền mặt mày hớn hở.
Thôi Đông Sơn đi đến bên người Thạch Nhu, Thạch Nhu ngồi tựa lưng vào vách tường trong hành lang, dường như khó đứng lên được, nàng rất e ngại khi đối mặt với Thôi Đông Sơn, thậm chí là không dám ngẩng đầu lên đối mặt với Thôi Đông Sơn.
Thôi Đông Sơn ngồi xổm xuống, hắn hơi di chuyển, vừa khéo quay lưng lại với Trần Bình An.
Đang lúc định nói mấy lời an ủi rồi làm vài động tác nhỏ khiến Thạch Nhu sống không bằng chết nhưng không thể phát ra được âm thanh nào.
Thạch Nhu kinh ngạc phát hiện mình đã không thể động đậy được nữa, rồi lại thấy khuôn mặt thâm trầm kia của Thôi Đông Sơn hiện lên một nụ cười mỉa.
May mà Trần Bình An ở nơi xa nói vào tai Thạch Nhu một câu, không khác gì ngôn ngữ của trời: “Cầm kiếm được thì cứ cầm kiếm, không cần làm động tác dư thừa gì.”
Thôi Đông Sơn nhíu mặt lại, à một tiếng.
Trần Bình An ngồi ở bên kia từ từ uống rượu, nhìn tiểu viện có phần hơi chật chọi, so với lúc đi du học ở Đại Tùy trước kia, lần này có thêm Chu Liễm và Bùi Tiền, còn có Thạch Nhu, nhưng lại thiếu đi một kiếm khách đầu đội mũ rộng vành vai vác đao.
Trần Bình An thu hồi suy nghĩ rồi bỗng nhiên nhìn về phía Thôi Đông Sơn, nói: “Ta muốn suy nghĩ thêm chút nữa.”
Thôi Đông Sơn đang hết sức tập trung hàng phục phi kiếm Ly Hỏa đang trốn đông nấp tây trong bộ xác do tiên nhân để lại, dường như không nghe thấy những lời này.



Bạn cần đăng nhập để bình luận