Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1806 - Hồ Thư Giản Cháy Nhà Ra Mặt Chuột (5)



Chương 1806 - Hồ Thư Giản Cháy Nhà Ra Mặt Chuột (5)




Bản thân vị thần linh này cũng sợ chết, sợ đại đạo của mình bị cắt đứt, lại sợ liều chết chống lại, toàn bộ Nam Nhạc và hơn một ngàn kiếm tu đều sẽ chết thảm. Vì sao lại bị phục kích như vậy, đương nhiên là vì kiếm tu bốn phương đều hùng hồn lao đầu vào chỗ chết, không tiếc lòng cùng kiếm hy sinh cho tổ quốc, cũng có rất nhiều người mang theo ý định riêng của mình, ví dụ như lý do vị chính thần Nam Nhạc như ông ta lại đồng ý cho kiếm tu lên núi, cũng là bởi vì ông ta hy vọng mình có thể cho cả người mới lẫn người cũ một lời giải thích, để sau này trên mảnh đất đã mất nước này, vị chức tước ở Nam Nhạc lại còn bị chửi bới vô số lần, hương hỏa tàn lụi. Ngược lại, bởi vì trận chiến ngày hôm nay, ông ta có thể giành được một ít lời khen ngợi từ dân chúng, có thể giảm bớt một số rắc rối của Đại Ly, cố gắng hết sức tranh thủ xóa bỏ chính thần của Ngũ Nhạc, ít nhất cũng có thể bảo vệ được ngôi ngọc tọa sơn thần hàng đầu của Đại Ly trong tương lai.
Trong thời điểm hỗn loạn lớn ở Bảo Bình châu, Chu Huỳnh rõ ràng đang bị cuốn vào đại cuội, nhất định phải suy tính, tìm một con đường rút lui cho mình.
Tống Trường Kính quay lại mũi tàu, đặt tay lên lan can nơi linh khí đang chậm rãi lưu chuyển, niên hiệu Đại Ly sẽ sớm bị thay đổi thôi.
————
Hồ Thư Giản, phủ đệ của Phạm thị ở thành Trì Thuỷ
Có một vị khách tới thăm đưa tấm danh thiếp màu vàng, nói muốn gặp tướng quân Quan Ế Nhiên.
Môn phòng cũng không dám lơ là.
Hiện tại trong bốn nhân sĩ Đại Ly đang đóng quân trong thành trì, phẩm cấp và quyền lực ngang nhau, trong số đó, Quan Ế Nhiên của thành Trì Thuỷ trong năm qua đã dần dần nâng cao địa vị của mình, mơ hồ trở thành nhân vật cầm đầu, ba người còn lại thường xuyên phải đến thành Trì Thuỷ để bàn công việc, hơn nữa Quan Ế Nhiên cũng chưa bao giờ phải rời khỏi thành Trì Thuỷ, một vài dấu vết cũng đủ để giải thích rõ mọi chuyện.
Thậm chí, câu nói Quan Ế Nhiên thực ra là con rể hiền của Tô Cao Sơn cũng đã được lan truyền rộng rãi, ai cũng tin điều này là có căn cứ hẳn hoi.
Ngoài ra, môn phòng vẫn luôn cảm thấy trong số những vị khách này có một thiếu niên trông rất quen, nhưng lại mặc một chiếc áo cẩm bào màu xám, khuôn mặt gầy gò nên không thể nhận ra.
Ngay sau đó, môn phòng lại dẫn ba người đến gặp Quan tướng quân đặt công thự ở Phạm gia.
Ba vị khách đều mang theo một chiếc hộp tre lớn trên lưng.
Quan Ế Nhiên cởi bỏ áo giáp của tu sĩ tòng quân, đứng dưới mái hiên bên ngoài một dãy phòng công thự đơn giản, cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Hắn ta đợi chầu rượu này rất lâu rồi nhưng vẫn không đợi được, kết quả lại xuất hiện một tên gia hỏa mà hắn ta không ưa lắm, chính là Cố Xán.
Đối với những việc Cố Xán làm ở hồ Thư Giản, Quan Ế Nhiên đương nhiên không vui rồi, đây là do tính khí cá nhân của hắn ta, cũng do sự thúc đẩy từ từ biến hóa của Quan gia, con người hắn đi đâu cũng là chốn quan trường, còn một người liều lĩnh lấy việc phá vỡ quy tắc làm niềm vui như Cố Xán, ở trong thế sự hỗn loạn mà vẫn còn có thể sống sót cho đến ngày hôm nay thì buộc phải nói là một kỳ tích rồi. Nhưng nếu như đã là bằng hữu của người đó thì Quan Ế Nhiên cũng sẽ không đến nỗi đóng cửa không gặp mặt. Bằng hữu của bằng hữu có thể không phải là bằng hữu, nhưng chút mặt mũi này, Quan Ế Nhiên vẫn phải nể chứ.
Bây giờ ở hồ Thư Giản, nơi lực lượng chủ lực của kỵ binh Đại Ly đã sơ tán, chàng trai trẻ Quan Ế Nhiên vô hình chung đã là một quân chủ giang hồ nhất ngôn cửu đỉnh, nắm giữ trong tay quyền sinh tử của hàng chục ngàn dã tu, thậm chí còn danh xứng với thực hơn cả Lưu Chí Mậu của đảo Thanh Hạp năm đó.
Cố Xán vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh, còn Tằng Dịch thì đang run rẩy vì sợ hãi và Mã Đốc Nghi trong lòng cũng đã thấp thỏm lo lắng như vậy, cùng đến thăm Quan Ế Nhiên.
Hai bên gần như đồng thời tiến lên, đứng trong sân, Quan Ế Nhiên mỉm cười nói: "Ngươi là Cố Xán đúng không? Có chuyện gì sao?"
Cố Xán mỉm cười lấy ra một vò rượu hoa quế của thành Lão Long, đưa cho Quan Ế Nhiên, cười nói: “Trần Bình An bảo ta mang một vò rượu này đến cho Quan tướng quân, nói là của hắn nợ tướng quân."
Quan Ế Nhiên không từ chối, cầm lấy vò rượu, chỉ tức giận cười nói: "Rượu đưa tới, nhưng người lại không tới, là chuyện gì thế này?"
Quan Ế Nhiên tự giễu cười nói: "So với người tới mà rượu không tới, thì có vẻ tốt hơn không phải sao?"
Quan Ế Nhiên tự mình bật cười.
Tằng Dịch và Mã Đốc Nghi thở phào nhẹ nhõm, xem ra vị tướng quân trẻ tuổi tiền đồ đã rộng mở này của Đại Ly có quan hệ thực sự tốt với Trần tiên sinh.
Quan Ế Nhiên đột nhiên hỏi: "Cổ Xán, ngươi có biết vì sao Trần Bình An lại để ngươi mang rượu tới không?"
Cố Xán gật đầu nói: “Ta biết, là muốn để Quan tướng quân quen mặt ta. Cho dù không chăm sóc được đôi chút, chỉ cần thuộc hạ của Quan tướng quân uống rượu, vậy thì chuyến đi trở về đảo Thanh Hạp lần này sẽ bớt rất nhiều phiền toái.”
Quan Ế Nhiên cười nói: "Ngươi cũng không hề ngu ngốc, vì sao trước đây ngươi lại kiêu căng ngạo mạn, không hề tính toán mọi chuyện chu đáo như thế?"
Cố Xán bình tĩnh nói: “Trước đây ta không hiểu chuyện, luôn cho rằng mọi người đều là kẻ ngốc, nhưng bây giờ ta không dám nữa.”
Quan Ế Nhiên gật đầu nói: “Được rồi, vậy thì như vậy đi, từ nay về sau ngươi có việc nhỏ nhặt gì có thể đến tìm ta châm chước, còn nếu là chuyện lớn thì đừng đến công thự này mà tự chuốc lấy bực bội, ta thật sự có ấn tượng không mấy đẹp đẽ với ngươi."
Cố Xán gật đầu, chắp tay nói: “Cố Xán ở đây cảm ơn Quan tướng quân trước. Ta thật sự cần làm phiền tướng quân một việc nhỏ, chuyện khác thì không dám nói. Bây giờ ta đang mang đầy nợ nần, có quá nhiều thứ cần phải chi tiêu, nhưng một vò rượu vẫn sẽ mang tới.”
Quan Ế Nhiên liếc nhìn Cố Xán, không nói gì, gật đầu nói: "Ta bận rộn công vụ, không tiếp đãi các ngươi nữa."
Sau đó Cố Xán hiểu ý cáo biệt và rời đi.
Tằng Dịch và Mã Đốc Nghi quay người bước ra khỏi phủ đệ của Phạm gia.



Bạn cần đăng nhập để bình luận