Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1650: Mài Kiếm Khi Không Luyện Kiếm (1)

Chương 1650: Mài Kiếm Khi Không Luyện Kiếm (1)Chương 1650: Mài Kiếm Khi Không Luyện Kiếm (1)
Chỉ là theo tương truyền, Lý Đoàn Cảnh đã được binh giải chuyển thế, Phong Lôi Viên đã được giao cho hai người trẻ tuổi Hoàng Hà và Lưu Bá Kiều trấn giữ, hơn nữa kẻ thù không đội trời chung Chính Dương Sơn đang vùng dậy nhanh chóng không ngừng, cho dù Hoàng Hà cực kỳ xuất chúng, Lưu Bá Kiều cũng thuộc dạng đại đạo đầy hứa hẹn, nhưng Phong Lôi Viên không có Lý Đoàn Cảnh, còn được xem là Phong Lôi Viên sao? Giờ đây thanh thế suy cho cùng đã không còn tốt như trước đây nữa. Bây giờ tu sĩ trên núi Bảo Bình Châu đang suy đoán về việc rốt cuộc thì khi nào Hoàng Hà, viên chủ mới đột ngột xuất hiện tại đài thân tiên Phong Tuyết Miếu mới thực sự gánh được trọng trách.
Chỉ cần bọn họ gặp phải một thanh phi kiếm có khắc tên, một số sơn trạch dã tu to gan sẽ dám lén chặn thanh phi kiếm lại, nhưng chỉ cần bọn họ nhìn thấy có khắc tên thì sẽ chủ động thả thanh phi kiếm đi, tuyệt đối không bao giờ dám phá tuỳ tiện vỡ lệnh cấm chế vì sẽ dây họa sát thân vào mình.
Những tiên gia trên núi còn lại đều rất ăn ý, bọn họ cũng không táo tợn làm ra loại chuyện đó. Về phía Long Tuyền Kiếm tông, địa tiên Đổng Cốc từng đề nghị với Nguyễn Cung rằng mặc dù chúng ta bây giờ đã là tông phái đứng đầu sơn môn, vậy thì có thể khắc văn tự trên phi kiếm truyền tin hay không, Nguyễn Cung xưa nay luôn nghiêm túc ít nói ít cười nhưng cũng rất ít khi tỏ vẻ khó chịu với nhìn mặt các đệ tử trong môn phái, khi đó sắc mặt ông tái nhợt, Đổng Cốc sợ hãi đến mức nhanh chóng thu lại lời, Nguyễn Cung lúc đó đã tự cười nhạo bản thân: "Một tông môn ngay cả một Nguyên Anh Cảnh cũng không có thì sao có thể là sơn môn chữ tông chứ."
Người chủ sự kiếm phòng lấy hết can đảm, nhỏ tiếng thì thâm: "Đảo chủ, thanh phi kiếm này không chỉ khắc ba chữ 'Thái Bình Sơn, ngoài ra trên thân kiếm bên kia cũng có chữ khắc."
Lưu Chí Mậu hừ một tiếng, búng một ngón tay, lắc nhẹ, thanh phi kiếm lơ lửng trong bể kiếm nhẹ nhàng lật qua, lộ ra ba chữ "Tổ Sư Đường".
Lưu Chí Mậu nheo mắt lại, trong lòng thở dài, xem ra tiên sinh chưởng quỹ kia đã kết giao được với một nhân vật ghê gớm ở Đồng Diệp Châu.
Trước đó Lưu Chí Mậu đã chủ động bỏ qua cái dáng vẻ kiêu ngạo sang một bên, chủ động đến nhà tạ tội với Trần Bình An, hai bên nói thẳng với nhau, ban đầu khi Trần Bình Anh nói "Đại Ly còn mắc nợ hắn một số thứ”, Lưu Chí Mậu có chút hoài nghị, nhưng bây giờ ông ta vẫn không tin hẳn, chỉ hơi tin hơn một chút, cho nên tự nhiên sẽ bớt nghi ngờ đi.
Tiên gia lớn thứ ba ở Đồng Diệp Châu, phi kiếm truyền tấn của Tổ Sư Đường Thái Bình Sơn.
Nếu điều này xảy ra ở Bảo Bình Châu lãnh thổ nhỏ nhất trong chín châu, thì sẽ tương đương với phi kiếm Liên Hoa Đường đến từ Kỳ Chân, thiên quân của Thần Cáo tông.
Nghe thôi đủ thấy sợ hãi.
Lưu Lão Thành ở đảo Cung Liễu từ lâu đã không xem Thư Giản Hồ ra gì, Lưu Chí Mậu là cung chủ của Thư Giản Hồ mà còn long đong như thế, thì vẫn phải cân nhắc cẩn thận.
Phi kiếm xuyên khắp các châu, một chuyến đi qua đi lại, tiêu hao rất nhiều linh khí, tốn rất nhiều tiền thần tiên.
Một số tu sĩ quản lý công viẹc nội bộ phòng kiếm trên đảo Thanh Hạp đã thực hiện một cuộc thảo luận đặc biệt về vấn đề này, ngoài chuyện thanh phi kiếm đến từ " Thái Bình Sơn", họ phải báo cáo với Điền Hồ Quân, có cần "thuận miệng" nói vê mấy đồng tiền tiểu thử kia hay không. Chỉ là cân nhắc một phen, tất cả bọn họ đều nghiến răng quyết định không cần làm phiên Điền Hồ Quân vì mấy chuyện tâm thường này, cuối cùng đám người trong phòng kiếm đều tự bỏ tiền túi ra để giải quyết chi phí bằng mấy đồng tiền tiểu thử này, trên trên dưới dưới đều vì đảo Thanh Hạp san sẻ cùng nhau vượt qua khó khăn.
Lưu Chí Mậu thu hồi ánh mắt, quay đầu hỏi: "Trần tiên sinh có nói gì về số tiền thần tiên mà phi kiếm đã ăn khi ở trong phòng kiếm không?"
Người đứng đầu phòng kiếm lắc đầu nói: "Chưa từng, hình như Trần tiên sinh không biết nhiều về quy tắc của phòng kiếm."
Lưu Chí Mậu mỉm cười hỏi: "Vậy các ngươi có ám chỉ gì với Trần tiên sinh không? Đó là quy tắc, nói về quy tắc cũng không sao hết, nếu không sau này phòng kiếm sẽ phải chịu lỗ."
Người chủ sự trong lòng kinh hãi, lập tức đáp: "Trong phòng kiếm không có chút ám thị gì!"
Lưu Chí Mậu lẩm bẩm: "Vị Trần tiên sinh này, hắn ta càng ngày càng không xa lạ với đảo Thanh Hạp của chúng ta, ừm, thật ra là chuyện tốt."
Lưu Chí Mậu lại hỏi: "Hai ngày trước, Trân tiên sinh ở bên các ngươi, lại gửi thêm hai bức thư về quê nhà?"
Người chủ sự gật đầu nói: "Đều là phi kiếm truyền tin đi đến huyện Long Tuyền, chẳng qua có chút khác biệt, một phong thư đi Phi Vân Sơn, một phong thư đi Lạc Phách Sơn."
Lưu Chí Mậu đột nhiên hỏi: "Các ngươi cảm thấy Trần tiên sinh này có dễ tiếp xúc không?"
Mọi người trong phòng kiếm nhìn nhau, Lưu Chí Mậu xua tay nói: "Quên đi, các ngươi căn bản không thể đi đến bước đó được."
Lưu Chí Mậu bước ra một bước, rời khỏi phòng kiếm kiếm khí hỗn độn, trở về phủ Hoành Ba của mình.
Lưu Chí Mậu nói với Điền Hồ Quân vẫn luôn đứng yên trước đó đích thân bẩm báo tin tức cho ông ta, : "Cứ đi tìm theo yêu cầu của Trần Bình An, cho dù chỉ phí nói chuyện có tốn bao nhiêu nhân lực và vật lực, cũng phải làm chuyện ưu tiên hàng đầu gần đây của đảo Thanh Hạp, nhớ đừng làm ầm ï, lặng lẽ làm là được rồi, trở vê mang người về đảo Thanh Hạp. Trần Bình An đủ thông minh, hắn cũng không quan hệ với phủ Xuân Đình nên cần người không cần vẽ rắn thêm chân làm chuyện vô ích."
Điền Hồ Quân gật đầu nhận lệnh, không có một lời vô nghĩa, dù sao vị sư phụ này của cô ta cũng không thích nghe những thứ đó, nói lời a dua, cũng không bằng một chuyện nhỏ trình bày trong sổ công lao mà sư phụ có thể xem. Lưu Chí Mậu cười nói: "Hôm nay phòng kiếm đã làm chuyện tốt hiếm thấy, bốn người chủ sự ở trong đó cũng được xem khá thông minh. Nếu ngươi đi đến hồ sơ bí mật và đốt cháy ghi chép nhận hối lộ trong trăm năm qua của bọn họ, thì sẽ coi hơn bốn mươi tiền Cốc Vũ kiếm được bằng cách không tuân thủ quy tắc là thù lao vượt định mức mà bọn họ không có công lao cũng có khổ lao."
Bạn cần đăng nhập để bình luận