Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 565: Nếu không bận tâm việc vặt vãnh (/

Chương 565: Nếu không bận tâm việc vặt vãnh (/Chương 565: Nếu không bận tâm việc vặt vãnh (/
Chương 565: Nếu không
bận tâm việc vặt vãnh (2)
Tào Hi đi đến bên cạnh Tào Mậu, dùng chân đạp một chút, Đứng lên đi, bớt mát mặt ở trong này."
Tào Mậu vội vàng đứng dậy, ngay cả tro bụi trên quan phục cũng không dám phủi một cái, người trẻ tuổi kích động đến hốc mắt đỏ bừng, phát ra từ phế phủ.
Nhân vật thần tiên trên năm cảnh, há muốn gặp là có thể gặp? Huống chi còn là tổ tông đại danh viết rành rành trên gia phả nhà mình!
Có một tòa đại sơn để dựa vào như vậy, về sau Tào thị đệ tử đừng nói là vương triều Đại Ly ở góc này, cho dù là ở cả tòa Bảo Bình châu, không thể hoành tâu sao? Tào Hi hỏi: "Về nguyên quán của Trần Bình An, đã điều tra rõ chưa?"
Tào Mậu tất cung tất kính nói: "Khởi bẩm lão tổ, đã điều tra xong, cũng không có gì đặc thù, truy bản lên trên nguồn gốc mấy trăm năm, đều là người bình thường ở trấn nhỏ, thậm chí ngay cả một vị Luyện khí sĩ có căn cứ để điều tra cũng không xuất hiện."
Tào Hi ừ một tiếng,"Vậy chuyện này sẽ đơn giản thôi. Chỉ là chuyện này vẫn là một sự kiện rất kỳ quái. Hoặc là là Long Vĩ Khê Trần thị động tay động chân, hoặc là một vị lão tổ nào đó khí vận thật sự rất 'Độc', thu không đủ chi, dự chi phúc duyên mấy chục đời con cháu. Quên đi, những chuyện này không cần phải xen vào, việc nhỏ lông gà vỏ tỏi mà thôi." Tào Mậu cong thắt lưng, muốn dẫn lão tổ tông đi về hướng nha thự đại đường, lào Hi tức giận nói: "Chức quan to như rắm, ta ngồi ở bên trong đại đường kia mà phát ngại."
Tào Mậu có chút chân tay luống cuống.
Giao tiếp cùng tổ tông thần tiên như thế nào, hắn thật sự không có một chút kinh nghiệm, nhắm chừng gia gia hắn, Đại Ly Thượng Trụ quốc Tào thị là gia chủ đời này nếu có ở nơi đây, cũng sẽ lúng túng giống như hắn.
Tào Hi đứng ở đền thờ dưới lầu quảng trường nha thự, cười lạnh nói: "Tào Tuấn, ngươi cút ra đây cho ta.”
Không bao lâu, Tào Tuấn đeo song kiếm dài ngắn lười biếng đi tới, nhìn thấy Tào Hi cũng không chỉnh đốn lại, cười nói: "Như thế nào, ở bên Tạ trạch kia bị chọc túc, muốn lấy ta làm nơi trút giận, chạy từ thật xa tới đây, chỉ vì muốn lôi ta ra mắng một trận?"
Tào Hi liếc mắt nhìn Tào Tuần một cái,"Chẳng ra sao!"
Tào Tuấn ha ha cười nói: "Biết sao được, tùy tổ tông."
Ở sâu trong nội tâm Tào Mậu có chút hâm mộ kiếm khách trẻ tuổi xuất thân đồng tộc chỉ biết tính danh này, thế mà dám can đảm dùng loại khẩu khí cà lơ phát phơ nói chuyện cùng lão tổ.
Tào Hi trầm mặc một lát, nhìn kỹ bố cục cùng phong thuỷ lưu chuyển của nha thự, không chút dấu hiệu mà hỏi: "Nha thự có phải vừa mới làm lại hay không? Ai đưa ra chủ ý?”
Tào Mậu nhìn quanh bốn phía, lúc này mới thấp giọng nói: "Là gia gia cầm bản vẽ nha thự, đi khẩn cầu một vị Lục thị cao nhân nơi kinh thành, hỗ trợ chỉ điểm vài câu. Lão tổ tông, làm sao vậy, không ổn sao?"
Tào Hi sắc mặt âm trầm không chừng,"Không ổn? Rát thỏa đáng, so với trước kia càng thêm tàng phong tụ thủy, thay đổi một chút, chính là bút tích xinh đẹp vẽ rồng điểm mắt, quá nửa sẽ trở thành mảnh đất long hưng của Tào mậu ngươi. Hả, đừng hiểu lầm, ngươi không có mệnh tốt làm chân long thiên tử, đời này của ngươi nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chống đỡ đến chết chính là thừa kế thế tập tước vị Thượng Trụ quốc, nếu như vận khí tốt, tương lai có thể là trung hưng chỉ tổ trên gia phả."
Tào Mậu mừng như điên, như thế nào cũng không che giấu được.
Tào Tuấn theo thói quen hí mắt mà cười.
Tào Hi lại có chút bát đắc dĩ, mình thật vất vả tạo ra đại gia tộc thịnh vượng nối dõi, như thế nào kết quả lại xuất hiện một bao cỏ lớn bất lực, Thượng Trụ quốc một vương triều, có thể cười toe tóe như vậy?
Tào Hi trong lúc nhất thời tâm tình rất chán ghét, chỉ là không biểu hiện ra mặt.
Tào Hi đột nhiên nhớ tới tổ trạch do người khác từng tu sửa, cùng với trong trí nhớ có chút không giống nhau, ví dụ như trong thời tiết mưa to, tòa nhà rách nát khi hắn còn nhỏ, chỗ mái hiên sân nhà nước mưa nhỏ giọt năm này qua năm khác, sớm rách nát không chịu nồi, lại không có tiền đi vá lại, cứ đến ngày trời mưa, trên đất sẽ văng bắn đây đất mưa, mà trong sân nhà môn hộ giàu có, bất luận mưa hay tuyết rơi,"Tài vận phúc khí" đều chảy xuống dưới ao trong sân nhà nhà mình, cũng có thể sẽ không khiến cho sân nhà bốn phía mặt trở nên âm ướt, đây gọi là sạch sẽ tiếp nhận phong thủy, dựa theo cách nói của thế hệ trước nơi trấn nhỏ, tổ tiên tích đức, giành bữa cơm trăm hạt gạo tiếp theo, con cháu có thể dùng chén lớn là cái ao trên đất này, nửa điểm không kém tiếp được toàn bộ trăm hạt gạo, mà không phải giống như căn nhà thời Tào Hi còn nhỏ, nhiều nhất chỉ tiếp nhận được nửa bát cơm. Hôm nay tổ trạch sụp rồi lại tu sửa, nhưng thật ra nhân họa được phúc, nếu là tin cách nói thần thần đạo đạo kia, xem như tiếp được toàn bộ tổ ám.
Tào Hi lâm bẩm nói: "Nhà tích thiện tất sẽ dư dả, có phải ít nhiều gì cũng nên tin tưởng một chút hay không?”
Một hồ ly lửa đỏ ngồi ở trên lầu đền thờ châm chọc nói: "Người khác tin những điều này thì bỏ đi, Tào Hi ngươi cũng tin? Nếu ngươi thực sự tin, căn bản không đi tới được hôm nay!”
Tào Hi không ngắng đầu, cười lạnh nói: "Đó là Tào Hi ta mệnh cứng rắn, năng lực lớn, cho nên có thể không tin, nhưng mà Tào thị ở Bảo Bình châu không chút tiền đồ, nếu ta không tin tưởng một chút, sợ bọn họ ngày nào đó nói không còn sẽ không còn.”
Tào Tuấn trêu chọc nói: "Thực sự tin ư? Chậc chậc, lão tổ muốn làm việc thiện tích đức sao? Cái này thật đúng là mặt trời mọc ở đẳng tây rồi."
Tào Hi quay đầu nhìn về phía Tào Tuấn,"Khối kiếm phôi kia, ngươi không nên động tâm tư, nếu trong lòng khó chịu, sau này ta sẽ tự mình bồi thường cho ngươi."
Tào Tuấn ý cười lãnh đạm,"Vi sao?"
Tào Hi ném ra câu tiếp theo: "Ta là tổ tông ngươi."
Tào Tuần bỗng nhiên cười to,"Cứ như vậy mà định! Người tốt có phúc báo, lão tổ tông nhất định trường mệnh vạn tuế!"
Hồ ly lửa đỏ đứng ở trên cổng chào, dùng sức vỗ móng vuốt ăn mừng, nhưng mà ngoài miệng lại nói những lời móc mỉa như gió lạnh vù vù,"Ô, tựa như bức tranh phụ từ tử hiếu, lão tổ tông ra tay hào phóng, bậc con cháu hiếu thuận, thực ám áp, không được không được, ta sắp chảy nước mắt tới nơi rồi...
Tào Hi hừ lạnh một tiếng, mặc kệ hồ ly miệng lười đê tiện, xoay người phủi tay áo, nhanh chóng rời đi.
Khi lão nhân ởi ra nha thự, trời âm u, thật đúng là trời sắp mưa.
Hắn trở lại tổ trạch ngõ Nê Bình, một trận mưa xuân tí tách rơi, tới bát ngờ, mưa càng lúc càng lớn.
Tào Hi ngồi cô độc nơi đại đường nho nhỏ, không có tắm biển, hương khói tiểu nhân thật vất vả mới toát ra được, từ lâu đã cho người ta ăn luôn.
Chính là một tòa nhà cô đơn lụi bại.
Tào Hi đột nhiên đứng dậy, đi tới tủ chén đĩa trong nhà bếp, đi đến bên cạnh cái ao đối diện sân nhà, ngồi xổm xuống ven đó, hai chân dẫm lên những viên đá cuội dùng để lát trong ao, dùng bát trắng hứng lấy mưa.
Sau khi hứng non nửa bát nước mưa, Tào Hi uống một ngục, lập tức phun nước vào ao, thầm oán nói: "Người đọc sách chỉ biết nói vớ vẫn, giọt nước cố hương, có rượu nào ngon bằng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận