Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1149: Mai Hà Phong Chính, Võ Miếu Mư

Chương 1149: Mai Hà Phong Chính, Võ Miếu MưChương 1149: Mai Hà Phong Chính, Võ Miếu Mư
Chương 1149: Mai Hà Phong Chính, Võ Miếu Mượn Đao, Vượn Trắng Đeo Kiếm (5)
Trừ hai vị quân tử khác, ba vị hiền nhân cùng hơn hai mươi vị học sinh của thư viện Đại Phục, tòa thư viện Văn Uyên lệch về phía nam hơn chút kia, số lượng người đọc sách tới núi Thái Bình càng nhiều hơn, ước chừng hơn năm mươi người, đáng tiếc chỉ có một vị quân tử già nua dẫn đội, học sinh thư viện còn lại, tu vi thua xa xa thư viện Đại Phục.
Đây là chỗ xấu hỗ của thư viện Văn Uyên, thư viện không nổi tiếng, là nơi ít xuất hiện nhân tài nhất trong bốn thư viện lớn của Đồng Diệp châu, trên núi thường xuyên có đồn đãi, thư viện Văn Uyên này chỉ sợ sắp bị tước danh hiệu một trong bảy mươi hai thư viện. Bởi vì tòa thư viện này, đã gần trăm năm chưa xuất hiện một vị quân tử mới, ba vị sơn chủ chính phó của thư viện cũng không có quá nhiều văn chương thánh hiền cầm ra được. Người đời du lịch thư viện Văn Uyên, không phải hướng về phía thánh hiền, mà là tòa Văn Uyên các chứa vô số sách vở. Chung Khôi đến sơn môn núi Thái Bình, quả thực theo tiên sinh răn dạy, nói cho toàn bộ đệ tử thư viện Đại Phục, nghe theo đạo nhân núi Thái Bình an bài, không thể tự tiện hành động.
Tuy bốn phương không ngừng có tai họa, nhưng đạo sĩ núi Thái Bình vô luận bối phận cỡ nào, đều không có bắt cứ sự luống cuống tay chân nào, từng quyết nghị ngay ngắn có trật tự, từng đám luyện khí sĩ xuống núi đi các nơi bao vây tiễu trừ yêu ma, có tổn hại có thương vong, người chết trận, phần nhiều là đạo sĩ núi Thái Bình, điều này làm luyện khí sĩ của hai đại thư viện cùng rất nhiều tiên gia động phủ đều sinh ra kính ý, càng thêm chân thành hợp tác. Giữa những trận chém giết, mọi người đến từ các nơi lại cùng chung mối thù, người được nói tới nhiều nhất, khẳng định là thiếu niên tạp dịch ngoại môn Phù Kê tông vừa mới thành danh kia, nghe nói đã được tông chủ Phù Kê tông thu làm đệ tử cuối cùng, ban cho thiếu niên một cây bán tiên binh đạo lữ của hắn từng là tông chủ luyện hóa trăm năm.
Nếu không phải vị thiếu niên này đánh vỡ âm mưu của đại yêu thập nhị cảnh kia, không thể không làm khó dễ sớm hơn dự định, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi, cái giếng ngục trần áp yêu ma đó của núi Thái Bình, chỉ sợ không phải chạy hơn phân nửa, mà là toàn bộ lại thấy ánh mặt trời, nhất là mấy yêu ma tầng dưới chót, đạo hạnh cao thâm, thấp nhất cũng là tu vi Nguyên Anh.
Trong mười ngày gần nhất, không ngừng có yêu ma ẩn núp các nơi trồi lên mặt nước, gây họa khắp nơi, hơn nữa đám yêu ma này, phần lớn là Long Môn cảnh cùng Kim Đan cảnh, rất khó bao vây tiễu trừ.
Núi Thái Bình không dám khinh thường, vô luận là đạo sĩ bản môn hay là đồng đạo gấp rút tiếp viện núi Thái Bình, hầu như đã dốc cả Ö.
Chỉ có quân tử Chung Khôi, lựa chọn ở lại núi Thái Bình.
Mọi người đều không có dị nghị, lần này hành tâu bốn phương trảm yêu trừ ma, Chung Khôi giết địch nhiều nhất, hơn nữa hắn không phải là một mặt bảo vệ học sinh thư viện nhà mình, máy lần xuống núi chém giết hung hiểm, hắn đều chủ động tiến vào đội ngũ luyện khí sĩ đỉnh núi môn phái khác, cho nên Nguyên Anh Địa Tiên ban đầu của núi Thái Bình phụ trách trụ trì đại cục, ở trước khi tự mình xuống núi mỉm cười nói với Chung Khôi, sơn môn tạm thời gửi gắm cho Chung tiên sinh.
VỊ Nguyên Anh Địa Tiên kia lén tiết lộ cho Chung Khôi, vị tổ sư gia kia của núi Thái Bình bọn họ rất nhanh có thể quay về, nói không chừng còn có thê từ Ngẫu Hoa phúc địa mang về vị nữ quan Hoàng Đình kia.
Chung Khôi liền cười to nói nhanh chóng trở về mới tốt, không cần hắn mỗi ngày nhìn chằm chằm cái giếng ngục kia.
Sau đó, Chung Khôi mỗi ngày đều sẽ một mình tuần tra tầng dưới chót của giếng ngục.
Đêm nay, hắn vừa mới đi ra khỏi giếng ngục, liền thấy được một vị... Đại yêu từng nghe đại danh, lại chưa từng giáp mặt.
Trên thực tế đừng nói là Chung Khôi hắn một người ngoài, cho dù là rất nhiều đạo sĩ bối phận rất cao của núi Thái Bình, cũng chưa từng thấy đại yêu tu hành ngay trên núi Thái Bình này.
Đó là một con vượn trắng đeo kiếm, mặc đồ đen.
Vượn trắng dáng người tương đương nam tử trưởng thành, chỉ là cảnh giới cực cao, lại chưa biến ảo hình người, vẫn luôn duy trì nguyên trạng vượn trắng.
Con vượn già tuy là đại yêu danh chấn Đồng Diệp châu, nhưng cũng là cung phụng trấn sơn của núi Thái Bình, không đề cập tới năm tháng tu hành trước đó của vượn già, chỉ chuyện quản lý môn hộ cho núi Thái Bình, cũng đã dài tới ba ngàn năm.
Tuổi con vượn già này, so với vị tổ sư gia sót lại xuống núi ra ngoài kia của núi Thái Bình còn lớn hơn. Chế tạo giếng ngục, là danh tác thông thiên của khai sơn thuỷ tổ núi Thái Bình, nhưng trong năm tháng dài lâu sau đó, chuyện trông coi giếng ngục, đều giao cho vị vượn trắng thích đeo kiếm, cực ít hiện thế này, trên lịch sử ít ỏi vài lần đại yêu ma đầu thoát đi, không có ngoại lệ, đều là vượn trắng tự tay giải quyết, xử lý sạch sẽ, thậm chí ngay cả rất nhiều Địa Tiên của núi Thái Bình cũng chưa từng nghe nói.
Lần đại loạn này, đúng lúc vượn già kiếm tu Ngọc Phác cảnh bế quan, ý đồ đánh vỡ bình cảnh Tiên Nhân cảnh.
Không ngờ chỉ bế quan ba năm năm, vượn già đã xuất quan, chẳng lẽ là biết được động tĩnh bên ngoài, không thể không sớm hiện thân?
Gió thu sát khí lạnh lẽo, núi rừng yên tĩnh.
Vượn già cho dù chỉ là đứng ở bên đó, đã như một ngọn núi cao nguy nga.
Chung Khôi vẫn là bộ thanh sam lúc ở quán trọ biên thùy Đại Tuyền, hỏi: "Là ngươi, đúng không?”
Vượn trắng đeo kiếm không nói gì.
Chỉ lấy kiếm khí như cầu vồng dâng lên sau lưng đáp lại.
Trên đường đời, sẽ luôn có máy trận gió giật mưa rào như vậy, giống như ông trời đang nhắc nhở người đời, các ngươi là đang ăn nhờ ở đậu, phải ngoan ngoãn cúi đầu.
Ví dụ như Trần Bình An ở cửa nhà mình ngõ Nê Bình gặp gỡ Thái Kim Giản, ở khe Giao Long gặp chủ nhân ban đầu của pháp bào Kim Lễ, đi lạc vào sâu trong Ngẫu Hoa, liền nghênh đón một lần tông sư liên thủ bao vây tiễu trừ.
Chỉ xem có chịu đựng qua được hay không.
Chịu đựng qua được, sau cơn mưa trời lại sáng, không chịu nỗi, nhiều nhất cũng chỉ có thể giống võ phu, la hét mười tám năm sau vẫn là hảo hán.
Sư phụ dẫn vào cửa tu hành do cá nhân.
Chung Khôi hôm nay chính là như thế.
Trước hôm nay, Chung Khôi thư viện Đại Phục tu hành quá tốt quá nhanh, làm người ta quá kinh diễm, trên đại đạo một mình một ngựa, khiến toàn bộ nho sinh Đồng Diệp châu khó có thể thấy được bóng lưng của hắn.
Nhưng hôm nay, vượn trắng hiện thé.
Sinh tử đại địch.
So với tiên sinh của Chung Khôi, sơn chủ thư viện Đại Phục đi chặn lại con đại yêu ấn nấp phụ cận Phù Kê tông, thật ra càng thêm hiểm trở.
Đây là trái với ước nguyện ban đầu của sơn chủ.
Tình cảnh bây giờ của Chung Khôi, có thể nói nhất định phải chết.
Vượn trắng ánh mắt hờ hững, nhìn thư sinh trẻ tuổi được coi là có hy vọng trở thành đại tế tửu của tòa học cung nào đó.
Chung Khôi hít sâu một hơi.
Mặc dù chưa từng phá vỡ bình cảnh Tiên Nhân cảnh, mặc dù không phải Yêu tộc trời sinh lấy cơ thể kiên cường dẻo dai vang danh trên đời, con vượn trắng đeo một thanh kiếm cổ trước mắt, vẫn là một vị kiếm tu Ngọc Phác cảnh đích thực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận