Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 801: Cùng Là Thiếu Niên Lang (2)

Chương 801: Cùng Là Thiếu Niên Lang (2)Chương 801: Cùng Là Thiếu Niên Lang (2)
Chương 801: Cùng Là Thiếu Niên Lang (2)
Trịnh Đại Phong nhét ống điếu vào trong ngực, mở nê phong vò rượu ra, cúi đầu vào vò rượu hút rột một cái, như rồng lấy nước, rượu ngưng tụ thành một sợi tuyến, tự chạy đến trong miệng Trịnh Đại Phong, Trịnh Đại Phong lau miệng, ngửa đầu nhìn phía biển mây kia, Lão Iriệu, ngươi nói lão nhân có đoán được cảnh tượng lần này ta phá cảnh nhìn thấy hay không ? Có dự đoán được ta thiếu chút nữa muốn một hơi tới Khấu Tâm Quan, rồi tới Chàng Thiên Môn hay không? Có thật không ngờ ta nhìn thấy cảnh tượng phụ cận đại môn kia, thiếu chút nữa muốn..."
Trịnh Đại Phong ai thán một tiếng, sau đó lại cúi đầu uống hớp rượu, đột nhiên mặt mày hớn hở,"Không lẽ nào câu nói kia của lão nhân, ngay từ đầu chính là hai tầng ý nghĩa, 'Cả đời vô vọng thứ chín cảnh', ha ha, lão nhân thật sự là tinh quái...
Âm thần nhếch nhếch khóe miệng.
Cảm thấy Trịnh Đại Phong thật sự là không biết sống chết.
Trịnh Đại Phong coi như bị người ta bóp chặt cổ, nhìn xung quanh, rất chột dạ, nhanh chóng đứng dậy, đi vào giữa sân, mặt hướng về phương Bắc, lâm bắm: "Lão nhân, đừng trách móc a, đệ tử Trịnh Đại Phong phá cảnh thành công, nhưng không cách nào giáp mặt với người để nói về việc vui này, trong lòng áy náy thật sự, lão nhân ngươi anh minh thần võ, đại độ lượng, đừng tức giận, đệ tử chỉ có cúi đầu ba cái thắp ba cây hương, thể hiện tâm ý!"
Trịnh Đại Phong quả thực cầm hương khói trong tay, hướng về phương hướng Đại Ly xa xôi, đã bái ba bái.
Trần Bình An thực buồn bực, Dương lão nhân như thế nào mà dạy dỗ đồ đệ Lý Nhị cùng Trịnh Đại Phong cách biệt một trời một vực như vậy.
Nhưng vừa nghĩ đến Lý Bảo Bình Lý Hòe Lâm Thủ Nhất máy người bọn họ, cũng là tính cách khác biệt, chênh lệch cách xa vạn dặm, vì thế Trần Bình An không cảm thấy kỳ quái nữa.
Nhưng mà trước khi Trịnh Đại Phong kính hương có một động tác cổ quái, Trần Bình An nhìn thấy rõ ràng, Trịnh Đại Phong giơ lên một cánh tay, đưa tay lên đỉnh đầu quét quanh một vòng, giống nhau nơi đó có ấn giấu ba cây hương, để hắn cầm lại trong tay.
Trịnh Đại Phong làm xong chuyện thần thần đạo đạo, cả người đây vẻ lười nhác ngồi trở lại băng ghé, giống như thực sự hạ quyết tâm bắt đầu hưởng phúc, hắn nhìn chằm chằm Trần Bình An, Trần Bình An đối diện cùng hắn.
Một người tựa như kẻ vô lạ thiếu nợ ngập đầu nhưng chết sống không muốn trả lại tiền.
Một người như là đang nói ngươi dám không trả tiền, ta đánh không chết ngươi cũng phiền ngươi tới chết.
Âm thần nhìn hai hai vị, đột nhiên phát hiện mình có phần không hiểu nồi thế đạo hiện nay.
Một tiếng nói phá vỡ cục diện bế tắc, có người vén rèm cửa lên, nhưng không lập tức đi vào viện tử, một tay hắn nâng màn trúc lên cao cao, một tay mang theo một bình rượu Quế hoa tiểu nhưỡng tốt nhất Lão Long thành, chỉ riêng bầu rượu tinh mỹ có thể bán một đồng Tuyết Hoa tiền, thiếu niên tuấn tú môi hồng răng trắng nhìn thấy trong viện còn có người ngoài, trong lúc nhất thời có chút do dự, đứng tại chỗ, nhẹ giọng hỏi: "Trịnh tiên sinh... Ta có thể đi vào không?"
Sau khi thiếu niên đi vào hiệu thuốc bắc Khôi Trần, bóng người âm thần đã tán đi.
Trần Bình An quay đầu nhìn lại, là một người cùng lứa tuổi, nhìn ra được là một vị võ phu thuần túy, tạm thời hẳn là vẫn đang tam cảnh, thông qua quan sát hô hấp phun nạp của thiếu niên khi nói chuyện, cùng với những rung động rất nhỏ kéo theo chuyển động của gân cốt da thịt toàn thân,"con đường tuần thú” của khí phủ tựa như không đủ rộng, lại không đủ bằng phẳng...
Trần Bình An đột nhiên kinh ngạc.
Hắn phát hiện mình lại đang quan sát cảnh giới võ đạo của người khác.
Mãi đến giờ phút này, Trần Bình An mới ý thức được mình thật sự đã tễ thân võ đạo cảnh thứ tư.
Trịnh Đại Phong không quan tâm Trần Bình An đang thần du vạn dặm, ngoắc tay cười nói với thiếu niên: "Biết không thể gạt được gia gia ngươi, nhưng không phải ta nói ngươi a, chúc lễ chính là một bình quế hoa tiểu nhưỡng Phạm gia sản xuất sao? Có phải hơi qua loa hay không, con người ta cho tới bây giờ hàm hồ trong đại sự, nhưng với những việc nhỏ đặc biệt chú ý, sau khi ngươi để hủ rượu lại thì lẹ lẹ đi về Phạm gia, tìm gia gia ngươi nhắc nhở, làm người cũng không thể quá keo kiệt."
Thiếu niên nghẹn lời, bát đắc dĩ nói: “Irịnh tiên sinh, ta nghe gia gia nói việc này, lén chạy đến đưa rượu, không phải ý của trưởng bối nhà ta, bằng không tiên sinh chờ ta về sau kế thừa chiếc Quế Hoa Đảo kia rồi chuẩn bị một phần đại lễ sau? Cái bầu rượu này là ta trộm được trong nhà, mai mốt cũng đừng nói với gia gia của ta a, bay giờ ta sẽ về nhà yêu cầu chuẩn bị lễ cho tiên sinh..."
Thiếu niên buông rượu xuống rồi ngoan ngoãn chạy đi.
Trịnh Đại Phong không ngăn trở vị Phạm gia tiểu tử hấp tấp kia, liếc mắt nhìn Trần Bình An dáng vẻ già nua nặng nề, cứng nhắc, nghĩ rằng cùng là thiếu niên lang, nhìn Phạm tiêu tử nhà người ta, đối xử với người ngoài thành khẩn, ra tay hào phóng, dễ nói chuyện, một thân ưu điểm, lại nhìn Trần Bình An ngươi mà xem, nợ cũ năm văn tiền, ngươi có thể nhớ lâu như vậy, bộ dạng còn không được trắng trẻo, già dặn cổ hủ, một thân tật xáu!
Từ trong lời nói của thiếu niên, cũng đủ để cho Trần Bình An biết được rất nhiều tin tức.
Thiếu niên xuất thân từ Phạm gia Lão Long thành vốn đi theo Phù gia cùng nhau đánh cược vào Đại Ly, hôm nay bái Trịnh Đại Phong làm sư, tương lai sẽ có được chiếc độ thuyền Quế Hoa Đảo.
Hơn nữa trước đó âm thần để lộ ra, Trịnh Đại Phong muốn buôn bán cùng thành chủ Phù Huà.
Trần Bình An trong lòng hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, mặc kệ đại nhân vật này suy tính như thế nào, cũng biết đợt này lựa chọn độ thuyền Phạm gia đi hướng Đảo Huyền sơn, hẳn là vấn đề không lớn.
Tương lai Lão Long thành là thần tiên đánh nhau, hay là quần ma loạn vũ, là chuyện bọn hắn cần suy xét, Trần Bình An chỉ cần trước tiên ở lại hiệu thuốc bắc kiên nhẫn chờ đợi vài ngày, sau đó đi lên chiếc Quế Hoa Đảo, tới Đảo Huyền sơn, đi hướng kiếm khí Trường Thành, tìm Trữ cô nương, đưa tặng thanh kiếm sau lưng kia... Trịnh Đại Phong đưa tay chụp một cái, cười nói: "Phạm tiểu tử, quay lại đây, ngươi thật sự đi giúp ta mặt dày mày dạn đòi lễ a2"
Thật ra thiếu niên về nhà nói cái gì, Trịnh Đại Phong căn bản không cần, hắn thật sự cảm thấy cùng Trần Bình An ở chung một viện tử, có chút nhàm chán, chỉ bằng bắt khai tâm hỏa này quay trở về giải sầu, đỡ phải cùng Trần Bình An mắt to nhìn mắt nhỏ, mấu chốt là hắn một võ phu cửu cảnh còn không tiện giương oai, thậm chí ở sâu trong nội tâm còn có phần thắc thỏm không yên.
Thiếu niên đã sắp chạy ra khỏi ngõ nhỏ đột nhiên bị người ta tóm lấy cổ áo kéo lấy, lảo đảo lui về phía sau, dọa hắn bị sốc một cú, còn tưởng rằng gặp phải thích khách, sau đó nghe được tiếng nói tựa như vang vọng nội tâm của Trịnh đại tiên sinh, thiếu niên cười hắc hắc, phát tay ý bảo tên Kim Đan cảnh gia tộc cung phụng kia không cần lo lắng, thiếu niên xoay người chạy nhanh về hiệu thuốc bắc Khôi Trần, hô vài tiếng tỷ tỷ đối với mấy cô gái hơi quen thuộc, lại vén rèm lên trở lại sân, phía sau là từng đợt oanh thanh yến ngữ vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận