Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1263: Tháng Giêng (3)

Chương 1263: Tháng Giêng (3)Chương 1263: Tháng Giêng (3)
Chương 1263: Tháng Giêng (3)
Hoàng Đình nói tới đây, lộ chút cay đẳng hiếm thấy, nói: "Yêu ma trong giếng ngục chạy tứ tán bốn phương, đồng môn xuống núi hàng yêu trừ ma, trận đánh này thật sự quá thê thảm."
Trần Bình An tâm tình nặng nề, gật đầu nói: "Có thể dự đoán được."
Hoàng Đình đột nhiên cười nói: "Đồng Diệp Châu xem như xui tận mạng, trêu vào một gã kiếm tiên, chặt đứt con đường phi thăng của Đỗ Mậu, chưa yên tĩnh được máy ngày, lại có thập cảnh võ phu, từ chân núi một đường đánh tới đỉnh núi tổ sư, dỡ đi tổ sư đường của người ta. Từ đầu tới đuôi, trừ tránh né một chút thế công của mấy tu sĩ Ngọc Phác cảnh Ngọc Khuê Tông, toàn bộ tu sĩ trung ngũ cảnh còn lại, hán tử kia đều đứng bắt động, mặc cho bọn họ đánh lên người mình, như gãi ngứa, ta xem mà thấy rất vui vẻ, Khương Thượng Chân của Ngọc Khuê Tông càng vui vẻ, trực tiếp kiếm một chiếc thuyền lầu các, lơ lửng ở trên không Đòng Diệp tông, bày tiệc lớn, thịnh tình khoản đãi khách khứa tới từ mọi nơi.”
Trần Bình An vội vàng uống ngụm rượu cho đỡ kinh hãi.
Ở bên kia, Trịnh Đại Phong, Chu Liễm và lão nhân người vùng khác, tai nghe những tin tức này, đều đưa mắt liếc trộm Hoàng Đình.
Chỉ luận nhan sắc, nữ quan Hoàng Đình lấy túi da trích tiên nhân Ngẫu Hoa phúc địa trở về Hạo Nhiên Thiên Hạ, so với Tùy Hữu Biên, Phạm Tuấn Mậu và Kim Túc còn xuất sắc hơn.
Trần Bình An hỏi sau này Hoàng Đình có tính toán gì, cô nói vốn muốn đi Trung Thổ Thần Châu du lịch một phen, chỉ là lão thiên quân chết sống không đồng ý, nói nếu cô dám đi. lão sẽ dám treo cổ. chỉ cần cô lựa chọn giữa Bảo Bình Châu và Bắc Câu Lô Châu. Hoàng Đình tình tính thẳng thắn, cô nói với Trần Bình An mình cảm thấy Bảo Bình Châu quá nhỏ, Câu Lô Châu kiếm tu quá nhiều, vừa lúc nàng đi mài kiếm, nói không chừng có thể chen thân Ngọc Phác cảnh, chung quy không thể để cho một gã kiếm tu Ngụy Tấn mọc ra từ địa phương nhỏ như Bảo Bình Châu khiến cho toàn bộ kiếm tu Đồng Diệp Châu mắt hết mặt mũi.
Hoàng Đình sắm vang chớp giật, sau khi tán gẫu xong, liền chuẩn bị ngự kiếm đi về phía bắc. Chỉ là trong lúc vô tình nhìn thấy Bùi Tiền ở trong sân luyện tập tuyệt thế kiếm pháp, Hoàng Đình nghĩ đến còn mắc nợ Trần Bình An, trong lòng khó tránh khỏi không được sảng khoái, sau khi biết được Bùi Tiền là "khai sơn đại đệ tử" của Trần Bình An, liền hỏi tiểu cô nương có muốn học kiếm thuật cùng đao pháp nhanh nhất Đồng Diệp Châu hay không.
Bùi Tiền hỏi lại, có đau hay không.
Hoàng Đình cười to, nói không đau.
Bùi Tiền quay đầu nhìn phía Trần Bình An, người sau cười gât đầu. Hoàng Đình liền nán lại thêm một ngày, truyền thụ cho Bùi Tiền một bộ kiếm thuật và một chiêu đao pháp.
Bạch Viên Bối Kiếm Thuật, Bạch Viên Tha Đao Thức.
Trước khi đi, Hoàng Đình vỗ cái đầu nhỏ của Bùi Tiền, sau đó giơ tay bẹo má tiểu nha đầu đen như than, vừa lắc đầu vừa tếc hận nói: "Một đứa nhỏ thông minh bao nhiêu, sao bộ dạng lại kém xinh xắn như vậy chứ?"
Két quả làm Bùi Tiền đau lòng không chịu được.
Cả một ngày đều rầu rĩ không vui, dù dán lá bùa vàng kia ở trán, vẫn ủ rũ.
Trần Bình An thấy Bùi Tiền như vậy, liền nhớ tới tiểu cô nương áo bông đỏ thích gọi mình là tiểu sư thúc.
Trong mắt đám người thư viện Sơn Nhai, tiểu cô nương áo bông đỏ kia có chút kỳ quái, ngày nào cũng hấp tấp vội vàng, thích đeo một cái hòm trúc nhỏ, một mình đi tới học thục, rời khỏi học thục vẫn là đi một mình, leo núi trèo cây lên nóc nhà, trèo lên trèo xuống, còn không thì sẽ là một mình ngồi xổm bên hồ nhìn chằm chằm con cá, ngắn người nhìn chúng nó quấy đuôi bơi qua bơi lại. Đợi khi có cơ hội, nó sẽ rời khỏi thư viện đi tới phố lớn ngõ nhỏ của kinh thành dạo chơi, dạo chơi đến dạo chơi đi, trong thư viện ngoài thư viện, tiểu cô nương luôn một mình, người ngoài dường như nhìn nó mãi cũng cảm thấy có chút cô đơn. Nhưng kỳ quái thì kỳ quái, tiều cô nương vẫn hiểu đầy đủ lễ nghĩa, chỉ cần trên đường thấy các phu tử tiên sinh của thư viện, sẽ luôn phanh gấp, chắp tay hành lễ chào hỏi, sau đó lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, vù một cái chạy xa. Ngay từ đầu các phu tử tiên sinh kia sẽ còn dừng bước, vừa lộ ra nụ cười nói vài câu ân cần dạy bảo, đã không thấy bóng người màu đỏ kia, về sau thành thói quen, sẽ cười đáp một tiếng, tới cuối cùng, chỉ cười lắc đầu, không dừng chân mà tiếp tục tiến lên.
Lý Bảo Bình, cảm thấy mình sống ở thư viện Sơn Nhai cũng tạm được.
Tuy đã rất ít khi gặp Lý Hòe, Lâm Thủ Nhất. Mà Vu Lộc và Tạ Tạ cũng ít gặp, cho dù gặp, dường như cũng không gì để tán gẫu.
Những việc này, sau lần đó ngồi trên cành cây ở đỉnh núi, tán gẫu xong với Thôi Đông Sơn xong, nó không còn quá coi trọng nữa. Bọn họ không nhớ tiểu sư thúc của nó, không sao, mấy phần đó của bọn họ, nó bù lại là được, nó sẽ một mình nhớ tiểu sư thúc nhiều thêm một chút.
Thời gian cứ như vậy trôi qua từng ngày, hết năm rồi, ngay cả tháng Giêng cũng sắp qua hết rồi.
Rất nhanh thôi sẽ đến tết Nguyên tiêu đèn lồng đỏ treo cao cao, tiểu cô nương hơi nhớ nhà, phụ mẫu, gia gia, đại ca nhị ca.
Đương nhiên còn có tiểu sư thúc.
Tiểu sư thúc đã lâu chưa gửi thư đến thư viện. Điều này khiến Lý Bảo Bình hơi đau lòng.
Mười lăm tháng Giêng, tiết Nguyên tiêu.
Lão Long thành từng nhà giăng đèn kết hoa, phố lớn ngõ nhỏ du khách như dệt cửi. Năm thế gia vọng tộc dựa theo tập tục, đều tự tạo ra một con rồng đèn lửa, nâng lên đi dạo phó, nếu từ biển mây quan sát thành trì màu mỡ nhát Bảo Bình Châu này, sẽ phát hiện có năm con ròng lửa trườn đi ở trên tuyến đường cố định.
Trần Bình An bảo bốn người bức họa cuộn tròn dẫn theo Bùi Tiền ra ngoài ngắm đèn, âm thần ho Triêu âm thầm theo đuôi, đề phòng bát trắc.
Còn hắn và Trịnh Đại Phong trông coi cửa hàng, hai người đứng ở bên quầy, một bầu rượu, hai chén rượu sứ trắng mỏng như cánh chim, máy đĩa đồ nhậu, uống rượu dùng bữa nói chuyện phiếm.
Trịnh Đại Phong luôn có chút quy củ cổ quái, trước khi uống rượu, không biết từ nơi nào tìm đến cành dương liễu, cắm ở trên cửa chính hiệu thuốc Khôi Trần, còn đặt ngoài cửa một bộ bát đũa.
Trần Bình An liếc cửa bên kia, hỏi: "Là kính thần lễ Phật, hay là khoản đãi cô hồn dã quỷ đi ngang qua?" Trịnh Đại Phong cười nói: "Thứ lão nhân truyền xuống mà thôi, còn giải thích cụ thể như thế nào, lão nhân chưa bao giờ giải thích, chúng ta làm đồ đệ, chỉ có thể nhìn hồ lô vẽ gáo, nghe theo là được. Bên trong Lão Long thành này cũng không có yêu ma quỷ quái gì, nhiều luyện khí sĩ tập trung một chỗ như vậy, dương khí quá thịnh, cho dù có đôi ba con chó con mèo con, hiệu thuốc có vị âm thần lão Triệu, chúng nó cũng không dám tới gần, quỷ mị âm vật, không đề cập tới đám lệ quỷ bị điên kia, đại đa số còn biết quy củ chú ý cấp bậc lễ nghĩa hơn nhiều so với con người chúng ta." Trần Bình An gật gật đầu, nhấp một ngụm rượu, vẫn là Quế Hoa Nhưỡng do Phạm gia đưa tới, đột nhiên nói: “Ta tính ngày mai tìm Phạm Tuấn Mậu giúp đỡ, đi bên trên biển mây luyện chế vật bản mạng đầu tiên. Nếu thành công thì rời khỏi Lão Long thành, đi hướng bắc. Tuy Văn Thánh lão gia đã nói, sau này có thể tùy tiện đi nơi nào, không có gì kiêng kị, nhưng ta nghĩ, dù sao trước mắt chưa nói tới có việc lớn gì phải làm, thì vẫn dựa theo ý kiến ban đầu của Dương lão tiền bối, tạm thời không về quận Long Tuyền, ta đại khái muốn đi ba bốn nơi của Bảo Bình Châu, nhắm chừng thời gian dành cho việc đi đường đã hơn một năm, sau khi đi dạo xong, xấp xỉ vừa vặn có thể trở về."
Trịnh Đại Phong tựa chéo vào quây, nhìn ngõ nhỏ ngoài cửa, thuận miệng hỏi: "Có từng suy nghĩ sẽ về quận Long Tuyền khai tông lập phái hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận