Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1233: Kiếm Linh Hướng Bắc, Tả Hữu Hư

Chương 1233: Kiếm Linh Hướng Bắc, Tả Hữu HưChương 1233: Kiếm Linh Hướng Bắc, Tả Hữu Hư
Chương 1233: Kiếm Linh Hướng Bắc, Tả Hữu Hướng Nam (3)
Trần Bình An vừa định bước qua bậc cửa, lảo đảo một cái.
Bùi Tiền giật mình nói: "Gọi là sư nương!”
Trần Bình An vội vàng xoay người, bịt mồm con bé này lại, trừng mắt nói: "Không được nói lung tung!”
Bù Tiền chớp chớp mắt,"Không được nói ra, phải giữ ở trong lòng?”
Trần Bình An sầằm mặt xuống nhéo tai nó, Bùi Tiền nghiêng đầu, kiễng gót chân, kêu khóc loạn xị, bị Trần Bình An kéo vào sâu nhà phía sau hiệu thuốc, lúc này mới buông tay.
Bùi Tiền ngồi ở trên đất xoa vành tai.
Trần Bình An một mình đi tới phòng bên nhà chính của Trịnh Đại Phong, nhìn thấy nam nhân kia nằm ở trên giường, đang hôn mê, cũng là ngăn được ngoại thương mà thôi.
Chỉ có điều so với Trần Bình An thì hắn thê thảm hơn nhiều, lúc trước ở Ngẫu Hoa phúc địa Trần Bình An dùng quyền giá và "Hiệu đại long” của Chủng Thu, một hơi phá cảnh, hôm nay nam nhân trên giường này, ngav cả côt sống cả con ròng cũng vỡ nát rồi. Trần Bình An dời ghế dựa qua đó, ngồi ở trong phòng nhỏ tối tăm, ngắn người nhìn Trịnh Đại Phong.
Bùi Tiền rón ra rón rén đi tới cửa phòng bên, sau khi thấy một màn như vậy, do dự, nhẹ nhàng rời khỏi.
Nó ngồi ở trên bậc thang, hai tay chống cằm.
Nó chưa từng nhìn thấy... Trần Bình An đau lòng như vậy.
Nó cũng cảm thấy đau lòng theo, thổi lá bùa màu vàng trên trán.
Không thổi bay được lá bùa thổi, cũng không thổi bay được nỗi đau lòng. Con người ta khi trưởng thành rồi, đều sẽ như vậy sao?
Trong nháy mắt, dòng sông thời gian Hạo Nhiên Thiên Hạ chảy nơi đoạn phía nam Bảo Bình Châu khôi phục bình thường, từ bốn phương tám hướng ùa vào Lão Long thành.
Chỉ là trừ Kim Đan Nguyên Anh những Địa tiên thế tục này, người bình thường căn bản không phát hiện được sự vi diệu này.
Sau một lát, những người thông minh này của Lão Long thành rốt cuộc ý thức được sự việc có phần kỳ quặc. Trần Bình An biến mất coi như là chuyện bình thường, hắn vốn bị Thôn Kiếm Chu kia chọc thủng bụng, biến mắt khỏi tầm nhìn của mọi người. Nhưng Đỗ Mậu cũng không thấy đâu, cả Trịnh Đại Phong kia cũng không thấy, điều này có phần khó giải thích được.
Huống chi bọn họ đứng xa xa xem cuộc chiến, cũng có việc ngoài ý muốn xảy ra.
Ví dụ nhưữừ người Phù gia khẩn trương nhát, ngoại kia trừ "đệ nhất nhân Đồng Diệp Châu" trong mắt Bảo Bình Châu ra, giáo tập ma ma vô địch nhất trong Lão Long thành kia đã ngã khụy xuống đất, hơn nữa mất đi ý thức ngay tại chỗ, người trào đầy máu tươi.
Rõ ràng là cảnh tượng đáng sợ đại đạo bị thương tổn đến tận căn bản.
Phù Huề từ bên Đăng Long đài lướt tới, ngồi xổm người xuống, sắc mặt xanh mét, suy nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được, có chút oán hận sự tồn tại của Phạm Tuấn Mậu kia, nếu không có cô ta, hôm nay mình tuyệt đối sẽ không hoàn toàn bị che mắt, chắc chắn sẽ có thể nhìn lén được bí ấn đằng sau hiện tượng lạ lúc nãy, sau khi điều tra rõ ràng tình trạng của bà lão Vân Lâm Khương thị này, trong lòng hắn càng thêm kinh hãi, phi kiếm bản mạng bị hủy rồi? Nhưng Phù Huê không nói toạc ra thiên cơ, chỉ lạnh nhạt lên tiếng: "Bị thương chút thôi, chúng ta về phủ đệ rồi nói sau."
Phù Nam Hoa nhìn về phía tường thành bên kia, đã không còn bóng người Trần Bình An, hắn đã chết ở nơi nào đó nơi ngoại thành, hay là?
Phù Đông Hải và Phù Nam Hoa nhìn nhau lần nữa.
Tận mắt nhìn thấy vị giáo tập ma ma không ai bì nổi này "bị thương chút thôi", đối với hai người vẫn còn chưa muốn hoàn toàn từ bỏ hy vọng đối với vị trí thành chủ mà nói. là môt tin tức tết không hề nhỏ.
Phù Nam Hoa nhẹ giọng dò hỏi: "Vậy sau này?"
Phù Huè lắc đầu nói: "Không cần quan tâm nữa, không có ý nghĩa gì lớn, bây giờ phải trở về làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao Đỗ Mậu biến mắt. Không đi cửa đông, đi theo hướng cửa nam mà vào thành."
Thân là đương kim thủ lãnh hoàn toàn xứng đáng của Lão Long thành, hơn nữa Phù gia đã thống nhất Lão Long thành chắc như đỉnh đóng cột, vậy mà lại lựa chọn đánh xe ngựa ởi đường vòng, đi theo hướng cửa nam. Ngáo ngơ nhất tất nhiên là Đỗ Nghiễm đang ở trên đầu tường kia, gã con cháu đích hệ của Đỗ Mậu Phi Thăng cảnh dụi dụi mắt, lão tổ tông đâu? Người đâu rồi? I
Thê tử Đinh thị, tư chất tu hành tầm thường, nhưng lại bình tĩnh hơn so với Đỗ Nghiễm Kim Đan cảnh viên mãn,"Ở Đòng Diệp Châu, lão tổ tông còn có thể hoành hành, huống chi là một Bảo Bình Châu nhỏ như vậy?”
Đỗ Nghiễm gật gật đầu, càm tay cô, cười nói: "Ta thất thố rồi. Xong chuyện lần này rồi, Đồng Diệp tông chúng ta sẽ lấy Lão Long thành làm ván cầu, một đường hướng bắc thả lưới, thu nạp các đại tiên gia môn phái, thuận Đồng Diệp tông ta thì sống, nghịch thì chết. Đến lúc đó ta sẽ phụ trách một tuyến đường trong đó, còn nàng sẽ làm gia chủ Đinh thị của nàng, Lão Long thành sau này cũng chỉ có hai dòng họ lớn Phù, Đinh.”
VỊ phụ nhân kia cười thản nhiên.
Ba dòng họ lớn Định Phương Hằu bên ngoài Lão Long thành, đều phái cung phụng gia tộc của mình chặn giết đoàn người Trịnh Đại Phong.
Đây là sắp xếp do trước đó Phù gia lâm thời nảy ra ý tưởng, thật ra cũng khiến bọn họ có phần trở tay không kịp, lễ ra không nên gấp gáp trơ trẽến như vậy, mà ba đám người ở thành ngoại, ngoại thành, nội thành đều có thể hành động sao cho "phù hợp thân phận” hơn, để người ta không nắm được thóp, chứ không phải loại kỹ xảo vụng về gần như đánh nhau ngoài đường phố này. Chỉ là Phù gia cũng đã vứt bỏ thể diện, lúc trước bốn thế gia vọng tộc bọn họ kết minh, nhưng sau khi Tôn Gia Thụ Tôn gia, Đỗ Nghiễm Đinh gia trước sau phản chiến hướng về Phù gia, sau khi biết được mệnh lệnh chặn giết của Phù gia, nào có vốn liếng và tư tin để cò kè măc cả, về sau trở thành kẻ phụ thuộc Phù gia, ăn chút cơm thừa canh cặn trong miệng Phù gia, vẫn tốt hơn nhiều so với đêm nay bị trừ tận gốc.
Trong đội ngũ ba tộc, con em họ Phương không cảm thấy tình thế có biến, còn mong ngóng đêm nay bày tiệc lớn, đến lúc đó bảo đám nữ tử hiệu thuốc Khôi Trần này phải xuất đầu lộ diện toàn bộ, ai uống một chén rượu, thì có thể bảo các nàng cởi một món đồi!
Người phát ngôn của ba dòng họ lớn sau khi thương lượng xong thì quyết định đi theo Phù gia hướng về cửa nam thành, về phần các cung phụng khách khanh phía sau phụ trách chặn giết, tạm thời không bị trói buộc, trong bụng nghĩ thầm sau khi bọn họ lấy được đầu lâu, sẽ tự trở về trong thành hội hợp với bọn họ.
Trên biển mây, Phạm Tuấn Mậu từ từ tỉnh lại, quả nhiên đã bị giảm cảnh giới trở thành Kim Đan.
Nhưng cô lại không có chút oán hận nào, sau khi cười tfo, liếc nhìn tuyến đường bên dưới Đăng Long đài, vẫn còn đang chém giết lác đác rải rác, cô nhíu nhíu mày, đưa tay che ngực, tay còn lại chỉ hai ngón tay xuống.
Trong mây. từng côt sáng lần lượt hạ xuống.
Bởi vì vận dụng khí vận căn bản của biển mây nên khi Phạm Tuấn Mậu ra tay, uy thế không thua gì Nguyên Anh tầm thường.
Các cung phụng khách khanh vốn đã thương vong thê thảm nặng nề, còn sót lại năm sáu người, lại bị lần lượt bắn thủng đầu.
Xa phu Phạm thị đảm nhiệm tử sĩ là người duy nhất còn lại.
Bốn người xuống xe, cuối cùng đi lên chiếc xe ngựa kia, chỉ có Lô Bạch Tượng cả người đẫm máu, và Ngụy Tiện mặc cam lộ giáp, thương thế nhẹ nhất.
Còn võ điên Chu Liễm, đã chết.
Tùy Hữu Biên cũng đã chết trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận