Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1448 - Đấu Pháp Đỉnh Núi (4)



Chương 1448 - Đấu Pháp Đỉnh Núi (4)




Mao Tiểu Đông thu hồi suy nghĩ, chậm rãi nói trong lúc Trần Bình An cẩn thận đánh giá những thiên tài địa bảo đó: “Mấy ngày nay chúng ta cố gắng tránh đi ban ngày nhiều người phức tạp, ban đêm sẽ đến bái phỏng văn miếu với mấy nơi văn vận nồng đậm khác của kinh thành Đại Tùy, ta cần thu hồi và dự chi từ các thần chỉ đó một ít văn vận, có một số là thư viện Sơn Nhai chúng ta tương tự như ‘gửi lại’ ở bên bọn họ, nói theo kiểu con buôn, thật ra tương tự như là chia hoa hồng làm ăn, Đại Tùy Cao thị hoàng tộc và Lễ bộ nha môn cũng sẽ mở một mắt nhắm một mắt đối với điều này, dù sao cũng là cho ta thu về Đông Hoa sơn mà thôi, tựa như ngươi nói, Đông Hoa sơn chung quy vẫn nằm trên bản đồ Đại Tùy.”
Mao Tiểu Đông nhắc nhở: “Ở trong lúc đó, ngươi chỉ cần đứng ở bên cạnh ta, không cần ngươi nói cái gì. Sở dĩ phải dẫn ngươi theo, là để thử xem xem có cơ duyên văn vận nào chỉ thuộc về ngươi hay không, sao hả, cảm thấy không được tự nhiên? Trần Bình An, là do ngươi suy nghĩ lệch lạc rồi,đối với tranh chấp văn mạch của nho gia, thật ra hiện tại ngươi chỉ biết chút da lông, chỉ thấy bề ngoài không hiểu ý nghĩa, tóm lại tạm thời ngươi không cần suy nghĩ quá nhiều về những thứ này, cứ làm theo ta nói là được, cũng không phải muốn ngươi nhận tổ quy tông đối với chi văn mạch nào, đừng căng thẳng.”
Trần Bình An gật gật đầu, “Được.”
Mao Tiểu Đông lại thẳng thắn nói: “Hôm nay kinh thành Đại Tùy nổi lên yêu phong yêu vũ, không chút yên bình, lần này ta mang ngươi rời khỏi thư viện, còn có ý nghĩ xem như giúp ngươi thoát khỏi cục diện khó khăn tiến thoái lưỡng nan, chỉ là sẽ có nguy hiểm, hơn nữa không nhỏ, ngươi có ý kiến gì không?”
Mao Tiểu Đông rõ ràng là muốn lấy mình ra làm mồi nhử.
Trần Bình An lo lắng nói: “Đương nhiên ta bằng lòng, chỉ là Mao sơn chủ ngươi rời khỏi thư viện, chẳng khác nào rời khỏi một tòa thánh nhân thiên địa, một khi đối phương đến với sự chuẩn bị, nhắm vào Mao sơn chủ thân ở thư viện đầu tiên, như vậy, Mao sơn chủ chẳng phải sẽ rơi vào hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm?”
“Muốn đối phó ta, cho dù rời khỏi Đông Hoa sơn, đối phương cũng phải có một vị tu sĩ Ngọc Phác cảnh mới có nắm chắc.”
Mao Tiểu Đông cười ha ha nói: “Nhưng ngươi cho rằng tu sĩ thượng ngũ cảnh của Bảo Bình châu là những món đồ chơi nhỏ mà Bùi Tiền và Lý Hòe cất giữ, có thể tùy tiện lấy ra khoe khoang? Vị Ngọc Phác cảnh duy nhất của Đại Tùy, là lão tổ tông Qua Dương Cao thị, ông ta còn là tiên sinh kể chuyện không sở trường chuyện chém giết, từ lâu đã đi đến Phi Vân sơn quê nhà ngươi. Hơn nữa hôm nay vị đại tu sĩ Phi Thăng cảnh của Đồng Diệp Châu kia đã thân tử đạo tiêu, mảnh vỡ lưu ly kim thân ở trên không Bảo Bình Châu phân tán xuống nhân gian, có những lão rùa già ngàn năm có tư cách tranh giành, ví dụ Thần Cáo tông thiên quân Kỳ Chân, Khương thị lão tổ giang hồ đồn đãi đã sớm vụng trộm chen thân Tiên Nhân cảnh, vị tu sĩ Ngọc Phác cảnh xuất thân dã tu bến Phong Vĩ, những kẻ này, chắc chắn đều bận rộn đấu trí so dũng khí, bằng không những người còn lại, giống như Ngụy Tấn Phong Tuyết miếu thì tụ tập ở bên trung bộ Bảo Bình châu, chuẩn bị đánh nhau to với Bắc Câu Lô châu thiên quân Tạ Thực.”
Mao Tiểu Đông cảm khái: “Ở Bảo Bình châu vương triều và phiên thuộc to nhỏ nhiều tới hơn hai trăm nước, nhưng tu sĩ thượng ngũ cảnh bản thổ được mấy người? Hai bàn tay là đếm hết, trước khi Thôi Sàm và Tề Tĩnh Xuân tới Bảo Bình châu, thời điểm số phận kém, có thể càng thêm ít ỏi, một bàn tay là đếm hết. Cho nên khó trách tu sĩ châu khác xem thường Bảo Bình Châu, thật sự là không có cách nào so với người ta về mọi phương diện. Ừm, có lẽ phải nói trừ võ đạo ra, dù sao Tống Trường Kính và Lý Nhị liên tiếp xuất hiện, hơn nữa còn trẻ tuổi như thế, rất là kinh thế hãi tục.”
Trần Bình An liền nói về những gì thấy được ở Đảo Huyền sơn, Sư Đao Phòng đã treo giải thưởng cái đầu của Tống Trường Kính.
Mao Tiểu Đông cười nói: “Hạo Nhiên Thiên Hạ quen khinh thường Bảo Bình châu, đợi sau này ngươi đi châu khác du lịch, nếu nói là mình đến từ Bảo Bình châu nhỏ nhất, chắc chắn sẽ thường xuyên bị người ta xem thường. Cứ nói thư viện Sơn Nhai vào buổi đầu xây dựng, ngươi biết Tề Tĩnh Xuân trong hai ba mươi năm đó chỉ làm thành công đúng một chuyện duy nhất làm gì không?”
Trần Bình An lắc đầu, “Không biết.”
Mao Tiểu Đông mỉm cười nói: “Đó là vất vả bồi dưỡng ra cho Đại Ly vương triều từng nhóm hạt giống đọc sách, và một nhóm làm màu muốn tới thư viện Quan Hồ thanh danh lớn hơn nữa để cầu học, vì thế Tề Tĩnh Xuân cũng không ngăn cản. Buồn cười nhất là, Tề Tĩnh Xuân còn phải viết từng phong thư giới thiệu cho các thư sinh trẻ tuổi đó, thay bọn họ nói chút lời tốt, để có thể thuận lợi ở lại thư viện Quan Hồ.”
Trần Bình An ngạc nhiên.
Mao Tiểu Đông vẻ mặt lạnh nhạt, “Đại Ly vương triều khi đó, hầu như toàn bộ người đọc sách, đều cảm thấy đạo lý thánh hiền của Bảo Bình châu các ngươi, cho dù là một hiền nhân quân tử của thư viện Quan Hồ, nói ra nghe còn hay hơn so với sơn chủ thư viện Sơn Nhai.”
Trong thư phòng trầm mặc rất lâu.
Mao Tiểu Đông quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, tự giễu nói: “Cho nên từ tiên sinh chúng ta, cho đến Tề Tĩnh Xuân, cuối cùng đến Mao Tiểu Đông ta, cuối cùng cũng không ai nói chuẩn xác được trong những kẻ nào xem như đệ tử đích truyền đường đường chính chính kia, rốt cuộc có mấy người là nhập thất đệ tử danh xứng với thực, ai mới là quan môn đệ tử thật sự, cũng không nói rõ được. Trần Bình An, ngươi nói có thú vị không? Trái lại mấy văn mạch lớn còn lại, phải nói là truyền thừa có trật tự, pháp độ sâm nghiêm, hay cho câu quần tinh hội tụ, tươi thắm lộng lẫy.”
Trần Bình An không biết nên nói cái gì, chỉ đành tháo hồ lô dưỡng kiếm xuống uống ngụm rượu.
Mao Tiểu Đông đi đến cửa sổ, bất tri bất giác đã là cảnh tượng trăng sáng sao thưa.
Lão nhân cao lớn quay đầu đi, nhìn thấy người trẻ tuổi kia từ đầu tới cuối không muốn thừa nhận là tiểu sư đệ của mình, đang do dự nên tiếp tục uống rượu hay không.



Bạn cần đăng nhập để bình luận