Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1470 - Có Một Số Việc Phải Biết (5)



Chương 1470 - Có Một Số Việc Phải Biết (5)




Mao Tiểu Đông không thèm để ý, nhắm mắt bắt đầu trầm ngâm.
Thôi Đông Sơn thở dài một tiếng, cười nhìn về phía Trần Bình An, “Làm phiền tiên sinh, nghe học sinh lải nhải một ít ý kiến thô bỉ.”
Mao Tiểu Đông thật sự là nghe không nổi nữa, phẫn nộ quát: “Tiểu vương bát đản! Ngươi giữ thể diện chút được không, bớt ở đây làm người ta ghê tởm!”
Trần Bình An mỉm cười nói: “Quen rồi.”
Thôi Đông Sơn đắc ý, liếc nhìn Mao Tiểu Đông, “Nhìn không ra nha, sau khi từ Đại Ly đến Đại Tùy, Tiểu Đông rất có tiến bộ đấy, xem ra là ở chung với ta lâu, mưa dầm thấm đất, được hưởng lây không ít linh quang, cũng biết sớm bắt tay vào làm chuẩn bị chuyện dời núi, chiếm hết thiên thời địa lợi và tiên cơ không nói, còn biết đánh giết trận sư mấu chốt nhất đầu tiên, bằng không trận đánh lén đó, bị kim đan do tu sĩ binh gia kia cất giấu nổ một phát, ngươi khẳng định sẽ chết toi rồi nhỉ, Mao Tiểu Đông ngươi chết thì thôi, tiên sinh nhà ta nếu bị thương một sợi tóc gáy, ta sẽ nhổ nước bọt lên trên thi thể của ngươi...”
Kết quả Thôi Đông Sơn trúng một cái đạp của Trần Bình An, Trần Bình An nói: “Nói chính sự.”
Thôi Đông Sơn lập tức ngồi vái nửa cái, rất cung kính nói: “Nghe tiên sinh.”
Mao Tiểu Đông một lần nữa nhắm mắt lại, mắt không thấy tâm đỡ phiền.
Thôi Đông Sơn sau khi ấp ủ một chút, đứng lên, vòng qua ghế dựa, theo thói quen đi thong thả, chậm rãi nói: “Trận bố cục này, đại khái chia ra bốn tầng nhân vật cùng cảnh giới.”
Thôi Đông Sơn vươn một ngón tay. “Thứ nhất.”
“Con cháu Thái Kinh Thần cung phụng của Đại Tùy, đám người Thái Phong, chức quan không cao, sau khi nhiều người rồi, lại có thể nắm giữ dư luận cao thấp triều dã, đánh trống reo hò không thôi, đã hy vọng lưu danh sử sách, trong lòng ngưỡng mộ phong thái khai quốc nho tướng kia. Ở trong đó Thái Phong cũng được xem như tốt, có lão tổ tông Nguyên Anh, lòng mang dã tâm cực lớn, hướng tới có một ngày sau khi chết được mỹ thụy ‘Văn Chính’.
Đám đông thư sinh ý khí khác, phần nhiều là bọn ngu xuẩn không rành công việc. Nếu thật có thể thành tựu việc lớn, đó là vận chó ngáp phải ruồi. Không thành, trái lại cũng chưa chắc sợ chết, chết thì chết thôi, vô sự ngồi yên bàn tâm tính, lâm nguy lấy chết báo (đáp) quân vương, sống tiêu sái, chết bi tráng, bộ dáng giống như sống và chết đều chẳng ghê gớm gì.”
“Về phần có thể lưu lại một tàn cục hay không, cùng với cục diện rối rắm rốt cuộc thối nát bao nhiêu, bọn họ đều sẽ không quan tâm, bởi vì không nghĩ tới những thứ này. Trên sách ghi lại thảm kịch lấy hai chân người ra nấu thành thức ăn, bọn họ đọc xong là thôi, xét đến cùng cách bọn họ quá xa.”
“Ta từng gặp, cũng không ít.”
Thôi Đông Sơn cười nói: “Đương nhiên, tiên sinh ở Ngẫu Hoa phúc địa hẳn là cũng từng thấy.”
Thôi Đông Sơn vươn ngón tay thứ hai, “Thứ hai.”
“Đám người Lễ bộ tả thị lang Quách Hân, Long Ngưu tướng quân Miêu Nhận, con cháu hào phiệt công huân, Đại Tùy thái bình đã lâu, ở kinh thành lâu, nhìn như vinh quang, thực ra không có danh hiệu, coi kinh thành và triều đình như là nhà giam, khát vọng phát dương quang đại phong thái dũng liệt tổ tiên để lại ở trên sa trường. Cộng thêm bên ngoài có võ tướng thực quyền biên quân số lượng tương đương, cùng bọn Miêu Nhận hô ứng nhau từ xa.”
“Binh bộ hữu thị lang Đào Thứu, bộ quân nha môn phó thống lĩnh Tống Thiện phụ trách trị an kinh thành tương đối thực tế, đối với việc binh tương đối quen thuộc. Sau khi Đại Ly hoàng đế Tống Chính Thuần đang tuổi tráng niên ‘chết bất đắc kỳ tử’, là cơ hội ngàn năm một thuở, lướt qua trong nháy mắt, không thể bỏ qua, vào lúc này xé bỏ minh ước, thừa dịp cả nước Đại Tùy trên dưới nghẹn một cơn giận, tính thuận theo lòng dân, mượn dùng biên quân Đại Tùy chiến lực không tầm thường, cược một ván lớn, không muốn ngồi chờ chết, bị Đại Ly phát triển không ngừng tương lai lấy phương thức nước ấm nấu ếch, thay đổi dòng họ quốc gia, hoàn toàn trở thành phiên thuộc Tống thị. Loại người này, thuộc loại sau khi cân nhắc lợi hại, sẽ đưa ra kết luận. So với Quách Hân, Miêu Nhận, cao minh hơn chút, nhưng vẫn là đại khái ở trên một tầng thứ. Mà nội tình Đại Tùy, những người như vậy, ở triều đình, ở biên quan đều có không ít, cái này đại khái miễn cưỡng có thể tính là quốc lực của một quốc gia.”
Thôi Đông Sơn giơ ngón tay thứ ba, “Thứ ba, kế tiếp mới là vị hoàng đế Đại Tùy đáng thương kia.”
“Người này tình cảnh xấu hổ nhất. Vốn đã tính toán sẽ gánh tiếng xấu, ra sức gạt đi dị nghị của đám đông, ký kết minh ước sỉ nhục, còn đưa hoàng tử Cao Huyên được gửi gắm kỳ vọng cao tới Phi Vân sơn thư viện Lâm Lộc làm con tin. Kết quả vẫn đánh giá thấp tình thế mãnh liệt của triều đình, Thái Phong đám nhãi con kia, giấu hắn ám sát Mao Tiểu Đông của thư viện, một khi thành công, sẽ bôi nhọ hắn là gián điệp Đại Ly, yêu ngôn hoặc chúng, nói cho triều dã Đại Tùy, Mao Tiểu Đông trăm phương ngàn kế, ý đồ bằng vào thư viện Sơn Nhai, đào gốc văn vận Đại Tùy. Văn yêu rắp tâm hại người bực này, con dân Đại Tùy, ai cũng muốn giết.”
Mao Tiểu Đông không phản bác cái gì.
Văn yêu?
Mao Tiểu Đông lão cũng cảm thấy là đang khen lão.
Người của Hạo Nhiên Thiên Hạ từng bị mắng là văn yêu lớn nhất, là ai?
Lão cùng với Thôi Sàm tiên sinh.
Thôi Đông Sơn cười nói: “Đương nhiên, động tác của đám người Thái Phong, hoàng đế Đại Ly có thể nắm rõ, cũng có thể không rõ, khả năng của vế sau lớn hơn chút, dù sao hôm nay hắn không quá được lòng người, nhưng dù sao cũng không quan trọng, bởi vì bọn Thái Phong không biết, văn yêu Mao Tiểu Đông chết hay không chết, Đại Ly Tống thị căn bản không để ý, hoàng đế Đại Tùy kia trái lại càng để ý hơn chút, dù sao mặc kệ như thế nào, cũng sẽ không phá hỏng thệ ước sơn minh trăm năm kia. Đây là chỗ bọn Thái Phong không nghĩ ra, nhưng đám người Thái Phong, chắc chắn là muốn giết Mao Tiểu Đông trước, sau đó tới thu thập tiểu Bảo Bình, Lý Hòe cùng Lâm Thủ Nhất đám học sinh Đại Ly này. Nhưng lúc đó, hoàng đế Đại Tùy vốn không định xé bỏ minh ước nên sẽ ngăn trở. Nhưng mà...”



Bạn cần đăng nhập để bình luận