Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1531 - Thiếu Hiệp Gặp Đại Hiệp (7)



Chương 1531 - Thiếu Hiệp Gặp Đại Hiệp (7)




Con hồ mị kia bị bí thuật giam cầm trói chặt, đã mất đi hơn một nửa phép thuật, bị giam giữ trong đại lao được triều đình chuyên dùng để trấn áp sơn trạch dã tu và yêu mị tinh quái.
Lúc ấy, hán tử và đám bằng hữu đang vui mừng uống rượu ở phủ đệ thủy thần Bạch Hộc giang.
Nhưng rất nhanh sau đó đã có một tin được âm thầm lan truyền trong kinh thành rằng con hồ mị vốn nên bị lộ da rút gân để răn đe kia đã được bệ hạ thu vào hậu cung, kim ốc tàng kiều.
Trong lòng nam nhân phẫn uất không thôi.
Lần này hắn và bằng hữu cùng nhau đến phủ thủy thần, vị thủy thần nương nương Bạch Hộc giang kia cũng hiểu rõ tất cả, nói sự thật cho bọn họ biết.
Lời đồn không phải là giả.
Mối họa của đất nước đang cận kề, thế mà quân vương ngược lại còn sống rất hưởng thụ?
Khi Thủy thần nương nương vào kinh yết kiến hoàng đế, con hồ mị kia đúng là đang đứng bên cạnh hoàng đế, có vẻ nhưng đã bị thuần phục, cũng may trên người nó còn có cấm chế do tu sĩ cung phụng thiết lập, hoàng đế Hồng thị cũng không ngu ngốc mà mở ra toàn bộ giúp nó.
Cảnh tượng này làm cho vị Thủy thần nương nương đã từng có một đoạn nhân duyên ngắn ngủ với tiên tổ hoàng đế Hồng thị có hơi nhíu mày, ấn tượng với vị đương kim hoàng đế này danh tiếng không hề háo sắc.
Chỉ là vật đổi sao dời, dù sao đối phương cũng là chủ của một nước, nàng cũng không muốn nói gì nhiều.
Hơn nữa là chính thần của một sông, trong những năm tháng ngồi ở thần đài dài đằng đẵng, đã trải qua hương khói hết trăm năm này đến trăm năm khác, nàng sớm đã nhìn rõ vô vàn trạng thái của chúng sinh, đối với những chuyện hoang đường thế tục này từ lâu đã không còn cảm thấy kinh ngạc.
Nghĩ đến áp lực trong lòng hoàng đế đương nhiệm quá lớn, mặc dù Tống thị đại Ly đã thừa nhận Hoàng Đình là phiên quốc thuộc địa nhưng có trời mới biết lỡ một ngày nào đó, một tên hoàng thất trẻ tuổi họ Tống nào đó sẽ đá hắn văng khỏi long ỷ hay không?
Nếu thế thì nên dùng cái gì để giải phiền đây? Đại khái cũng chỉ có thú vui giường chiếu.
Thật ra Thủy thần nương nương cũng biết nổi tích tụ trong lòng của võ phu Tôn Đăng Tiên kia.
Chỉ là có một vài lời nàng cũng không tiện nói.
Bởi vì một khi đã nói ra khỏi miệng thì cái gọi là quân tử chi giao, tình cảm mây khói trước kia tích góp được cũng sẽ bị tan thành mây khói.
Theo dòng đại thế, chẳng lẽ hoàng đế Hồng thị còn có thể trở mặt với man tử Đại Ly, chẳng lẽ lại vì cái gọi là mặt mũi mà làm lớn chuyện, lấy trứng chọi đá, sau đó chọc giận Tống thị Đại Ly, còn chẳng kịp mơ mộng gì thì đã bị thiết kỵ Đại Ly nhẹ nhàng nghiền nát biên quan? Đến lúc đó hoàng đế bệ hạ biến thành tù nhân thì thôi đi, nhưng có bao nhiêu bách tính Hoàng Đình sẽ phải chịu nạn tai chiến hỏa? Mấy chục vạn? Hay là mấy trăm vạn? Trời long đất lở, sơn hà đổi sắc, cảnh tượng hoang tàn khắp nơi, trong Hoàng Đình quốc, không ai có thể chỉ lo cho riêng mình.
Những dân chúng vô tội kia nào lo được nhiều như vậy, họ chẳng qua chỉ cầu quanh năm suốt tháng không lo cơm áo, trời rét có áo mặc, lúc đói có cơm ăn, đó đã là những năm tháng an ổn khó tìm rồi.
Lần này nàng khăng khăng muốn đến viếng thăm Tử Dương phủ còn kéo theo ba người bọn họ, sao Thủy thần nương nương có thể không biết trong lòng Tôn Đăng Tiên không được thoải mái?
Nhưng nàng không thể không đến được.
Thậm chí còn cần ba người hộ vệ áp trận, tránh tình huống bị lão tổ tông tâm tính khó dò của Tử Dương phủ kia bắt lại. Thật ra có thêm ba người này thì cũng chỉ là chuyện vô bổ mà thôi, nhưng chắc cũng có thể làm cho Tử Dương phủ dè chừng đôi phần.
Vị phu nhân này chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào chuyến đi lần này được viên mãn thuận lợi, lúc quay về phủ thủy thần của mình, tất nhiên nàng sẽ báo đáp ba người Tôn Đăng Tiên.
Sau khi thuyền đi vào Thiết Khoán hà thì càng lúc càng tĩnh lặng, khi lướt qua tòa miếu hà bá Tích Hương kia, lão hà thần xuất hiện ở bờ sông. Làm thuộc hạ, trước tiên ông ta thở dài hành lễ với Thủy thần nương nương trước, chỉ là lời nói sau khi đã đứng dậy lại có hơi khó nghe: “Thủy thần phu nhân đúng là khách quý hiếm gặp, không biết lần này đến tuần tra Thiết Khoán hà của thuộc hạ là có gì chỉ giáo? Nếu như phu nhân vẫn không bỏ qua cho vị thủy quân thống lĩnh hiện tại của Thiết Khoán hà chúng ta, thuộc hạ cũng không dám nói nửa chữ không, chỉ là vị thống lĩnh này bây giờ trên danh nghĩa đang là tu sĩ của Tử Dương phủ, chẳng lẽ lần này phu nhân đi ngược dòng nước là muốn nhắc lại về chuyện ân oán năm xưa?”
Con thuyền tiếp tục tiến lên, Thủy thần nương nương không nói câu nào.
Thần Thiết Khoán hà lơ đễnh quay đầu nhìn về phía chiếc thuyền đang tiếp tục lướt về phía trước kia, không quên ra sức phất tay đổ thêm dầu vào lửa, lớn tiếng hét lên nói: “Ta báo cho phu nhân một tin vô cùng tốt, lão tổ Động Linh Nguyên quân Tử Dương phủ chúng ta bây giờ đang ở ngay trong phủ, phu nhân là chính thần một sông, Tử Dương tiên phủ chắc hẳn sẽ mở rộng cửa lớn nghênh đón phu nhân đại giá quang lâm, sau đó phu nhân sẽ được may mắn nhìn thấy diện mạo Nguyên quân. Phu nhân đi thong thả nhé, sau đó lại trở về Bạch Hộc giang. Nếu như có rảnh thì lại ghé Tích Hương miếu của thuộc hạ ngồi một chút.”
Đợi đến khi chiếc thuyền đã đi xa.
Vị thần Thiết Khoán hà này mới nhổ mạnh ra một ngụm nước bọt: “Cái quỷ gì chứ, giả vờ thanh cao, một tên Nguyên Anh lạc loài không rõ lai lịch, chân thân vốn là con bạch hạc do nước huyễn hóa mà thành, chẳng qua chỉ là do năm đó tự mình dâng hiến, ngủ với hoàng đế Hoàng Đình quốc một lần, dựa vào công phu trên giường mà may mắn trở thành thủy thần, vậy cũng xứng bàn chuyện làm ăn với lão tổ tông Nguyên quân của chúng ta? Trong mấy trăm năm nay chưa từng cống nạp cho Tử Dương phủ bọn ta một đồng tiền Tuyết Hoa nào, bây giờ đã hiểu thế nào là mất bò mới lo làm chuồng rồi? Ha ha, đáng tiếc bây giờ Tử Dương phủ bọn ta là do Nguyên quân lão tổ tông tự mình làm đương gia, nếu không chắc con mụ xấu xa nhà ngươi sẽ lại dùng thân thể mình mặt dày mày dạn muốn bò lên giường phủ chủ, nói không chừng sẽ làm cho ngươi thành... sảng khoái, sảng khoái, sảng khoái quá đi thôi...”



Bạn cần đăng nhập để bình luận